Sớm biết như thế này, đáng lẽ lúc đó nàng ta đã không nên trỏ về phủ, nàng ta phầỉ ở trong cung, như vậy bọn họ mới không động phòng được.
Đàm Nhi an ủi:
"Phu nhân, chắc là người suy nghĩ nhiều quá rồi, Vương gia và Vương phi đang hầu hạ Thái hậu ở trong cung, làm sao có thế ớ chung một phòng được, kế cả ở chung một phòng, Vương gia cũng sẽ nhất định không được chạm vào nàng ta, nàng ta iè kẻ thù của gia đình Vương gia mà.
"Ai mà biết được? Lúc nãy ngươi không nhìn thấy Vương gia nhìn ả ta bằng ánh mắt si mê, thâm tình như nhìn thấy người yêu sao, ngài ấy chưa bao giờ nhìn ta như vậy.
Hơn nữa, bọn họ còn viên phòng, ngài ấy cũng chưa bao giờ viên phòng cùng ta.”
Nam Cung Nguyệt ủ rũ ngồi dưới đất, khóc lóc ầm ĩ cả lẽn.
Đàm Nhi sợ nàng ta bị cảm lạnh, vội vàng kéo nàng ta lên:
"Phu nhản, người nhất định không
được ngược đãi bản thân, điều này không đáng, Vương gia yêu người như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ ghét bó Vương phi và quay lại bên người, người mới là tình yêu đích thực của ngài ấy.”
"Không, ngài ấy chưa bao giờ yêu ta.
Ngài ấy chỉ col ta là thế thân của Tô Thường Tiếu, ngài ấy lấy ta chỉ vì ta trông giống như Tô Thường Tiếu, ngài ấy lấy ta về phủ vơi mười hai sính lẻ qùý giá, cũng chỉ để chọc giân nữ nhân đỏ.
Nếu ngài ấy thực sự yêu ta, tại sao không chạm vào ta?" Nếu một nam nhân yêu một nữ nhân sẽ không bao giờ kìm được
việc chạm vào người đó.
Đàm Nhi bị chủ tử làm cho nghẹn ngào không nói nên lời, nàng ta chỉ có thế lấy áo choàng khoác lên người nàng ta và ở lại cùng nàng ta.
Nam Cung Nguyệt lạnh lùng liếc mắt, trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn:
“Ta nhất định không thể
ngồi chờ chết, ta sẽ lấy lại trái tim của Vương gia bằng mọi giá.”
Nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Nam Cung Nguyệt, Đàm Nhi vô cùng sửng sốt.
Sao lúc nảy phu nhân trông đáng sợ như vậy,
không hiền lành như ngày thường một chút nào.
Khi gấp rút phi ngựa, Vân Nhược Linh không ngờ rằng Sở Diệp Hàn sẽ choàng áo ôm lấy nàng để chắn gió cho nàng.
Nàng tin rằng hành động của hắn chắc chắn không phải là che chở cho nàng, mà là biết nàng có giá trị lợi dụng, có thế cứu Thái hậu nên mới che chở cho nàng.
Nếu không may nàng bị trúng gió lại lây cho
Thái hậu thì làm thê' nào?
Chỉ là, vòng tay của hắn sao lại ấm áp như vậy, sao mùi hương trên ngườr hẳn lại dễ chịu đến vậy, mùi hương đó mát lành, tựa như mùi hương thoang thoảng của cỏ vậy.
Rất nhanh, cả hai đã đến Thọ Khang cung, lúc này, lúc này cả Hoàng đế, Hoàng hậu và những người khác đã đợi sẵn ở đó.
Nhìn thấy Vân Nhược Linh và sở Diệp Hàn trở về, Hoàng hậu đột nhiên tức giận nói:
"Ly Vương, Ly Vương Phi, các ngươi lằm cáỉ gì vậy? Hoàng thượng lệnh cho các ngươi chăm sóc Thái hậu, tại sao các ngươi lại ra khỏi cung lâu như vậy? Bây giờ Thái hậu
xảy ra chuyện rồi, các ngươi rất vui phải không?"
"Người im miệng đi cho bốn vương.”
Sớ Diệp Hàn ánh mắt sắc như dao nhìn Hoàng Hậu.
Trong cung này, hắn chỉ tôn trọng Thái hậu, miễn cưỡng CƯ xử lễ độ với Hoàng thượng.
Hắn chưa bao giờ phải cư xử lễ độ với người khác.
Hắn vẫn luôn rất cá tính, kiệt ngạo bất cần, hành sự quái đản, ngang ngược vô cùng, vốn dĩ không coi Hoàng hậu ra gì.
Nhưng Hoàng đế vì muốn tỏ ra vẻ mình đức hạnh, vì muốn tâng bốc Sở Diệp Hàn, mọi việc đều
dung túng cho sớ Diệp Hàn, khiến mọi người không dám động tới Sở Diệp Hàn.
Sở Diệp Hàn bước đến trước mặt Hành Nguyên đế, trầm giọng nói:
"Hoàng thượng, thần và Vương phi vừa đến quân doanh thăm Trầm phó tướng, nên tạm thời rời khỏi hoàng cung, Hoảng thái hậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trước khi chúng thần rời đi vần bình thường, bệnh tình của người làm sao lại bỗng nhiên chuyến biến xấu như vậy?"
Nói xong, ánh mắt của hẳn quét qua Tân Vương, Tân Vương Phi, Triệu Vương, Triệu Vương phi và những người khác, ánh mat cùa hân vô cùng hung dữ, sắc bén khác thường.
'
Hàm ý trong câu nói là thái hậu xảy ra chuyện là sau khi hắn và Vương phi rời đi.
Hoàng đế muốn gây phiền toái cho họ, nẳm mơ đi.