Vốn Sở Diệp Hàn nên ôm Nam Cung Nguyệt nhanh chóng rời đi, nhưng hắn lại đứng ở lại chỗ đó, thân thể cứng ngắc, bước đi nặng nề, giống như đi không được vậy.
Chính lúc này, trong căn phòng đó truyền đến tiếng khóc oan ức của Thu Nhi, nghe được lòng Vân Nhược Linh thắt lại.
Nàng thề, sự việc tốt nay, nàng nhất định phải tìm bọn họ để bảo thủ.
Nghe thấy tiếng khóc của Thu Nhi, tứ đại nha hoàn cũng rất phẫn nộ, bọn họ điên cuồng xông đến căn phòng, hung hăng vỗ vào cửa.
Tiếng khóc của Thu Nhi mang theo sự tuyệt vọng cùng đau buồn, Vân Nhược Linh cắn chặt môi, cả bờ môi bị cắn nát rồi.
Cuối cùng, cánh cửa đó cũng mở ra, Lý ma ma bước ra cùng Dung ma ma, mặt mũi họ đều tỏ vẻ không cam lòng.
Đăng Nhi, Tửu Nhi thấy thế nhanh chóng xông vào tìm Thu Nhi.
Lý ma ma vừa bước ra, đã cung kinh hành lễ với Sở Diệp Hàn, “Vương gia, nô tỳ đã kiểm tra qua người của Thu Nhi, nàng ấy trong sạch, nàng ấy vẫn còn thân thể hoàn bích.”
Dung ma ma bên cạnh bất bình tức giận trừng mắt với Lý ma ma, “Lý ma ma, vậy mà người kiểm tra xong rồi à? Ta vẫn chưa kiểm tra xong, người đã thu tay rồi.”
Ánh mắt Lý ma ma nhìn về phía trước, trầm giọng nói: “Nô tỳ trước kia ở trong cung chuyên hầu hạ tú nữ mới vào, phương diện kiểm tra thân thể này, nô tỷ đủ kinh nghiệm, kĩ thuật có đủ, sẽ không làm hại gì đến nữ nhân, mà có thể kiểm tra thân thể rõ ràng. Dung ma ma khí lực lớn, móng tay nhọn, động tác thô lỗ, ngộ nhớ không cẩn thận làm hại Thu Nhi, ảnh hưởng đến chuyện về sau nàng ấy lấy chồng thì làm sao?”
“Ngươi, ngươi nói bậy, sao mà ta sẽ hại người chứ?” Dung ma ma đỏ mặt nói.
“Việc liên quan đến danh dự con gái người ta, tốt nhất vẫn nên cần thận, ta cũng vì nghĩ cho danh dự của vương phủ, tránh cho người ta nói vương phủ chúng ta hành sự không thỏa đáng.” Lý ma ma nói.
Lúc này, Đăng Nhi và Tửu Nhi đã đỡ Thu Nhi ra ngoài.
Bọn thị vệ cũng thả Vân Nhược Linh ra.
Vân Nhược Linh nhanh chóng chạy đến chỗ Thu Nhi, nhìn thấy Thu Nhi y phục chỉnh tề, người không sao hết, nàng mới thở dài một hơi.
“Thu Nhi, sao rồi? Bọn họ có nhân cơ hội làm hại em không?” Vân Nhược Linh lo lắng nhất là cái này, Dung ma ma có thù với nàng, nàng thật sự sợ bà ta việc công báo thù riêng, làm hại Thu Nhi.
Mắt Thu Nhi ngập nước, nhưng kiên cường lắc đầu, “Không sao, Lý ma ma không hại em, động tác của bà ấy rất cẩn thận, rất nhanh đã kiểm tra xong rồi.”
“Vậy Dung ma ma thì sao?” Vân Nhược Linh có chút không tin vào lời Lý ma ma vừa mới nói, nàng sợ Dung ma ma động tay.
“Lúc đó, bà ta ép tứ chi của em xuống, đợi Lý ma ma kiểm tra xong, bà ta muốn kiểm, bị Lý ma ma từ chối rồi.” Thu Nhi vẫn rất biết ơn Lý ma m ma.
Vừa nãy nàng ấy bị dọa hét lớn tiếng vì cho rằng Lý ma ma sẽ mượn cớ tra tấn nàng ấy, không ngờ chưa có cảm giác gì thì Lý ma ma đã kiểm tra xong rồi.
Nghe những lời này, Vân Nhược Linh mới yên tâm lại.
Nàng xoay người, lạnh lùng nhìn Sở Diệp Hàn, “Được rồi, chân tướng sự việc đã rõ ràng, Thu Nhi trong sạch, giữa ta và nàng ấy cũng trong sạch, có phải người cũng nên mang người cút đi rồi không?”
Sở Diệp Hàn sớm đã đoán ra được kết quả này.
Hẳn lạnh lùng nhíu mày, “Đây là giọng điệu người nói chuyện với bản vương sao? Mặc dù Thu Nhi trong sạch, nhưng nàng ta vẫn có tội, tôi của nàng ta là có quan hệ quả tốt với ngươi, làm người khác nghi ngờ. Người đâu, kéo Thu Nhi vào phòng củi nhốt lại, không có sự phân phó của bản vương, không cho nàng ta lại gần vương phi.
“Sở Diệp Hàn, ngươi có bệnh à? Thu Nhi đã kiểm tra thân thể xong rồi, người còn muốn nhốt nàng ấy lại sao?” Vân Nhược Linh tức đến tái mặt.
“Bản vương nhốt nàng ta, chỉ là muốn tách nàng ta và người ra, ai bảo người luôn muốn để nàng ta làm ẩm giường cho ngươi chứ?” Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.