Đúng lúc này, hiệu quả của thuốc tê không còn nữa, Trầm phó tướng cũng dần dần tỉnh lại.
Vì truyền máu, sắc mặt cúa ông ta từ trắng bệch dần dần chuyến sang hồng hào.
Vừa mở mằt ra, ông ta liền nhìn thấy khuôn mặt mồ hôi nhề nhại, toàn thân mệt mỏi của Vương phi nương nương, ông ta liền cúi đầu cám thấy xấu hổ, không biết nói thế nào cho phải.
"Ngươi tỉnh rồi hả? Trầm phó tướng?" Vân Nhược Linh phát hiện Trầm phó tướng sẳp tỉnh lại rồi, lập tức gọi ông ta.
Trầm phó tướng xấu hô' nói: "Xin lổi, Vương phi,
là mạc tướng quá tùy tiện mới khiến người vất vá như vậy."
Vừa rồi tuy rằng ông ta trong trạng thái hôn mê, nhưng vần có chút ý thức. Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m
Ông ta có thế cám nhận Vương phi đến, Vương phi đang cứu ông ta, Vương phi đang lo lắng cho ông ta.
"Không sao cá, lần này, cuối cùng ngươi cũng biết sự nghiêm trọng của việc mình làm rồi đúng chứ? Ta cứu ngươi được lần trước, lần này, nhưng lần sau thì sao? Chỉ e lần sau ngươi không được tốt số như vậy đâu." Vân Nhược Linh nói.
"Mạc tướng rõ thưa Vương phi, bây giờ mạc tướng chỉ cảm thấy hố thẹn vô cùng, muốn tìm cái lỗ đế chui ngay xuống, mạc tướng đa tạ ơn cứu mạng của Vương phi." Trầm phó tướng nói.
"Đúng là ngươi nên cám thấy xấu hổ, Trầm phó tướng!" Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo từ cửa vọng đến.
Sau đó Sở Diệp Hàn mặc một bộ cẩm bào màu
đen sầm, khí thế đanh thép, hống hách tôn quý đi vào.
Hắn mày ngài lạnh tanh, lạnh lùng nhìn Trầm phó tướng, sắc mặt thâm trầm vò cùng đáng sợ: "Bổn vương sớm đã nhắc nhở ngươi, phải theo phương pháp của Vương phi tĩnh dưỡng, ai bảo ngươi vội vàng xuống giường, vội vàng luyện kiếm há?"
"Vâng, mạc tướng biết sai rồi, mạc tướng sợ rồi. Là mạc tướng khiến Vương gia lo lăng, khiến Vương phi mệt mỏi. Lần này mạc tướng nhất định sẽ tĩnh dưỡng thật tốt, chỉ khi nào được sự đồng ý của Vương phi khi đó mạc tướng mỡi xuống giường, mạc tướng sẽ không tùy tiện nữa, phải nghe lời của Vương phi." Trâm phó tướng nghiêm túc nói.
"Biết sai vậy là tốt, lần sau ngươi còn dám tái phạm, thì không cần Vương phi chữa trị cho ngươi nữa." Sở Diệp Hàn nói một cách lạnh lùng, giọng nói không có chút gì ấm áp cá.
Từ đầu đến chân hân đều lộ ra khí khái cùa bậc Vương giả, mày ngài vé cao ngạo, ánh măt vô cùng
kiêu ngạo, giống như một bậc Quân vương kiêu hãnh đứng trên chiến trường, lúc này Vân Nhược Linh mới phát hiện sở Diệp Hàn quả nhiên danh bất hư truýên, thật sự là có khí chất của Chiến thần Sở quốc.
Nàng cũng nói: "Trầm phó tướng, lần này may là ta còn có thừa ra túi máu có nhỏm máu phù hợp ngươi, mới có thể giúp ngươi truyền máu, cứu tính mạng cùa ngươi, nếu lần sau ngươi còn vậy, xin thứ lồi bốn Vương phi cũng không thế cứu ngươi được."
Trong không gian của nàng thật ra có rất nhiều túi máu, nàng chỉ muốn dọa Trầm phó tướng một chút, khiến ông ta ý thức được sự nghiêm trọng của việc lần này.
Trầm phó tướng liền sợ hãi, vội vàng nói: "Vâng, mạc tướng không dám xuống giường nữa, mạc tướng sẽ tiếp tục nắm, cho đến lúc tay khỏi mới thôi."
"Nếu lúc trước ngươi không tùy tiện, khá năng nằm hơn mười ngày là có thể xuống giường, bây giờ động mạch của ngươi đứt rời, phải khâu lại
hoàn toàn, khá năng phái nằm lâu hơn cả hơn mười ngày." Vân Nhược Linh nói.
Mạch Liên bình tĩnh nói thêm một câu: "Nói cách khác, Trầm phó tướng tiếp theo phải tiếp tục nằm trên giường dưỡng bệnh một tháng mới được xuống giường."
Trầm phó tướng:
Sau khi giúp Trầm phó tướng khâu xong cánh tay, Vân Nhược Linh lại về phủ đi chấn mạch cho Mạch Lan.
Mạch Lan nghe lời hơn nhiều so với Trầm phó tướng, mỗi ngày hắn ta đều uống thuốc, bôi thuốc vào vết thương đúng giờ, sau hai ngày đổi một lần băng cứu thương, bây giờ vết thương trên đùi đã bong váy, đồng thời khôi phục rất tốt.
Hắn ta có thế xuống giường hoạt động nhẹ nhàng được rồi.