Nàng tức giận đến mức bật dậy, đi đến đập cửa: “Mở cửa, thả ta ra. Ta là Vương phi, các ngươi không có tư cách nhốt ta lại.”
“Ngươi dám ám sát Mạch Lan, cho dù là Hoàng Thái Hậu, thì hôm nay ngươi chắc chắn phải chết! Ngươi ở đó đợi Vương gia đến xử lý đi!” Bên ngoài truyền đến tiếng cười đắc ý của Dung ma ma.
Vân Nhược Linh tức giận đá mạnh vào cánh cửa một cú: “Ta không ám sát Mạch Lan. Ta đây là đang cứu hắn ta, không tin thì các ngươi…”
Nói đến đây, nàng đột nhiên không muốn nói nữa. Coi như nàng giúp Mạch Lan rút mũi tên ra, nhưng mà Mạch Lan vẫn chưa tỉnh lại, Sở Diệp Hàn nhất định sẽ không tin nàng.
Chừng nào vết thương của Mạch Lan còn chưa lành thì sẽ không có một người nào tin tưởng nàng hết. Nàng nói nhiều nữa cũng vô ích.
Vừa rồi nàng bị Sở Diệp Hàn ném xuống đất khiến cho vết thương trên lưng nàng lại rướm máu. Nàng đau đớn đến mức cau mày, hàm răng khẽ run lên.
Thu Nhi thấy vậy thì bị doạ cho bật khóc: “Nương nương, người sao rồi, người có đâu không? Nô tì xem qua giúp người.”
“Không sao đâu, chỉ là vết thương lúc trước bị bung ra. Em mở túi vải của ta ra, lấy một gói thuốc của ta lại đây.” Để tiện mang theo thuốc men, Vân Nhược Linh đã nhờ Thu Nhi làm cho nàng một cái túi vải nhỏ. Bất cứ lúc nào nàng cũng đeo nó trên người.
“Vâng thưa nương nương, em làm cho người ngay đây.”
Thoáng một cái trời đã tối.
Giữa mùa đông thế này, vào lúc trời tối, phòng nào không đốt lửa than thì tức là phải chịu cái lạnh thấu xương.
Vân Nhược Linh vừa lạnh vừa đói, vết thương trên người từ từ nứt ra, còn rất đau đớn.
Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói cung kính của Dung ma ma: “Nam Cung phu nhân, người đến rồi sao?”
“Đúng, ta đến thăm tỷ tỷ, tiện tay chuẩn bị cho nàng mấy món ăn.” Giọng nói của Nam Cung Nguyệt mềm mại. Đúng là người cũng như tên.
“Phu nhân thật là tốt bụng, không giống một số người, lòng dạ hiểm ác.” Dung ma ma nói xong thì sai người mở cửa phòng chứa củi ra. . Đam Mỹ Sắc
Cửa vừa mở, Nam Cung Nguyệt đã thấy bên trong tối như mực, còn có một mùi nấm mốc đập thẳng vào mặt.
Nàng ta nhẹ nhàng bịt mũi lại, đi về phía Vân Nhược Linh. Vừa nhìn thấy tình hình của Vân Nhược Linh, nàng ta không nhịn được thở dài một tiếng: “Tỷ tỷ, sao Vương gia có thể đối xử với tỷ như vậy chứ? Tỷ quá đáng thương rồi.”
Nói xong, nước mắt của nàng ta cũng rơi xuống.
Vân Nhược Linh lạnh lùng nhìn nàng ta một chút: “Ta rơi vào kết cục thế này, không phải ngươi nên là người sung sướng hay sao?”
“Tỷ tỷ, sao tỷ có thể nói như vậy? Muội đến đây là quan tâm tỷ mà.” Nam Cung Nguyệt tủi thân nói xong, quay người phân phó nha hoàn Đàm Nhi đứng bên cạnh: “Nhanh lên, mang đến cho Vương phi một chiếc đèn. Còn những người khác, may đem thức ăn cho tỷ tỷ vào đây.”
Có thêm một chiếc đèn, bên trong phòng chứa củi lập tức sáng lên.
Vân Nhược Linh liếc nhìn người của Nam Cung Nguyệt. Thấy Nam Cung Nguyệt khoác lên người một bộ hoa phục màu đỏ. Bên ngoài khoác thêm một bộ áo khoác làm bằng lông hồ ly trắng. Trên chân lộ ra một đoạn váy màu đỏ. Nhẹ nhàng cử động, ánh sáng lượn quanh. Vạt váy tung bay, phát ra tiếng ngọc bội va chạm vào nhau.
Tóc của nàng ta búi thành kiểu mây trôi, trên búi tóc đeo đầy ngọc trai. Khí chất và đồ trang sức trên cổ tay kéo dài trên đất. Mặt mày cong cong, da thịt trắng trẻo hơn tuyết. Trong mắt chứa đầy ánh tuyết bồng bềnh. Một bộ trang phục này càng làm nổi bật lên nét cao quý đoan trang, ung dung đẹp đẽ của nàng ta.
Phía sau nàng ta còn có năm, sáu tên nô bộc đi theo, vô cùng có khí thế. Thế trận to lớn này thể hiện vô cùng phách lối. Giống như nàng ta mới chính là Vương phi của Vương phủ vậy.
Lúc này, Đàm Nhi đã sai bảo bọn nha hoàn dọn đồ ăn lên. Thức ăn là năm món mặn một món canh. Nhìn qua thấy hết sức tinh tế lại phong phú. Chỉ đáng tiếc, lại có mùi.
“Tỷ tỷ, tỷ mệt mỏi cả ngày, chắc hẳn là rất đói bụng. Đây là một chút tâm ý của muội, tỷ mau ăn đi.” Nam Cung Nguyệt nói xong, cầm đũa đưa cho Vân Nhược Linh.