Hoàng hậu thấy Sở Diệp Hàn vậy mà lại nói mình như thế ở trước mặt mọi người, bà ta giận đẽn nghiến răng nghiến lợi.
Tên Ly Vương này, chẳng qua chỉ là một tên thản vương hết thời, mà cũng dám không nế mặt mũi bà ta.
Chờ nhi tử của bà ta lên làm Thái tứ, sau khi kế vi thuận lợi, người đầu tiên bà ta muốn diệt trừ chính là Sở Diệp Hàn.
Mà Sở Diệp Hàn, cũng lạnh lùng đi ra ngoài, sau khi hãn đi ra ngoài, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Tỏ Thường Tiếu.
Chờ sau khi tất cả mọi người rời khỏi, Vân Nhược Linh đi tới trước mặt Thái hậu, nàng đã biết tại sao Thái hậu hộc máu té xỉu, cũng đã biết biện pháp giải quyẽt.
Thuõc bảo vệ nàng chuãn bị cho Thái hậu đã bị trộm mất, nàng liền lấy ra thêm một chút từ trong không gian hệ thống, đếm kỹ rồi đút vào miệng cho Thái hậu. Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m
Nàng lại đeo mặt nạ bảo vệ hô hấp cho Thái hậu, truyẽn nước muối, làm xong hết mọi thứ, lặng lẽ đợi Thái hậu tỉnh lại.
Lúc Sở Diệp Hàn đi đến Thọ Khang cung, gặp được Tô Thường Tiếu một minh đứng trong Ngự Hoa Viên.
Nàng ta nghe được tiếng bước chân của hắn, quay đâu, dường như sớm đoán được hẳn sẽ đi ra và cũng đang chờ hắn.
Nàng ta nhìn về phía Sớ Diệp Hàn, cái người này khiến nàng ta sáng nhớ chiều mong, nàng ta cười
nhạt nói: "Ta cũng biết ngươi sẽ tới tìm ta, có phái ngươi cũng giống như Ly vương phi đang hoài nghi ta đúng không?"
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Thường Tiếu: "Bốn vương hy vọng không phải như vậy, nhưng Bổn vương chưa bao giờ tin tưởng Tấn vương."
"Ý ngươi là, ta bị ép gá cho Tấn vương, nên sẽ trớ nên giống hẳn? Diệp Hàn, ngươi và ta bên nhau nhiêu nàm như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không rõ tính tình của ta sao? Thái hậu ỉà thân nhân mà ngươi trân trọng nhất, cũng là hoàng tố mẫu của ta, ta làm sao sẽ mang lòng hãm hại bà ấy? Lúc ấy ta tìm Tuyết ma ma, thật sự chỉ là thính giáo bà ấy làm sao đê’ làm ra đồ ăn lây lòng Thái hậu, chắng qua là ta không nghĩtới, nàng ta lại bôi nhọ ta như vậy." Nói tới đây, Tô Thường Tiếu câm khăn thấm nước mãt, khó chịu khóc lén.
' Ngươi không cần để ý tới nàng ta." sở Diệp Hàn nói.
Tô Thường Tiếu thấy hăn rốt cuộc chịu an ủi
mình, nhất thời ngừng nước mắt: "Ta biết ngươi sẽ tin tưởng ta mà, giống như ta sẽ vĩnh viễn tin tướng ngươi vô điêu kiện vậy, chẳng qua là lúc đó nàng ta bôi nhọ ta như vậy, sao ngươi lại không thanh minh giúp ta một câu, ta thật sự rất túi thân."
"Lúc ấy không phải là có Tấn vương ở đó sao?"
Ý cúa Sớ Diệp Hàn là Tô Thường Tiếu có Tấn vương rồi, nên để cho Tấn vương ra mặt thay nàng ta, không nên oán trách hăn.
Nhưng Tô Thường Tiếu lại hiếu sai.
Nàng ta cho rằng ý của sở Diệp Hàn là bởi vì lúc ấy có Tấn vương ờ đó, hãn không tiện ra mặt thay nàng ta, nên mới không ra mặt thay nàng ta.
Nàng ta liền nói: "Ta biết hãn ở đó, quả thật là hắn đã nói giúp ta, nhưng người bôi nhọ ta là Ly vương phi, nàng ta là vương phi của ngươi, nếu như lúc ấy ngươi chịu chỉ trích nàng ta một câu, để cho nàng ta đừng nói bậy, ĩa cũng sẽ không bị người khác oan uổng, trên đời này, thật sự là làm người tõt rất khó." Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb лhayho.cом
Nói tới đây, nàng ta nặng n'ê thớ dài.
Nghe thấy Tô Thường Tiếu nói như vậy, sầc mặt của Sớ Diệp Hàn đột nhiên trầm xuống: "Nàng ta không phải vương phi của ta, bốn vương cho tới bây giờ chưa từng đồng ý với thân phận của nàng ta."
' Diệp Hàn, có thật không?" Tô Thường Tiếu cảm động đến nước măttràn mi. ngôn tình tổng tài
Vừa cảm động, liền nghiêng đầu, muôn dựa vào ngực cúa sở Diệp Hàn.
Lần này, Tó Thường Tiẽu lại hiểu lầm ý của sở Diệp Hàn.
Hàn nói như vậy, chỉ là không muốn giải thích việc lúc ấy không chí trích Vân Nhược Linh mà thôi.
Thấy Tỏ Thường Tiếu muõn dựa vào, Sớ Diệp Hàn nhanh chóng tránh ra.
Cho dù nơi này bốn bề vấng lặng, hắn cũng sẽ không đẽ mặc nàng ta làm loạn.
"Xin Tấn vương phi tựtrọng. Ngươi và ta đều là người đã có gia thất, nếu để cho Tấn vương biết, sọ răng ngươi sẽ có không cách nào tiếp tục ờ lại Tấn vương phủ đâu." Sớ Diệp Hàn lạnh lùng nói.
***