Tấn vương vội vàng lắc đầu, “Hồi phụ hoàng, nhi thân không quá quen ông ta
“Nhưng trẫm lại nghe nói, con rất thân với ông ta, trước đây còn có người nhìn thấy con và ông ta gặp nhau ở Túy Nguyệt Lâu?”
Nghe đến những lời này, Tấn vương nhất thời giống như người bị dội nước lạnh, lạnh từ đầu đến chân.
“Phụ hoàng nghe được từ đâu vậy? Nhi thần thật sự không có quan hệ với Vương thái ý, có phải là có người nói xấu nhi thần không?” Tấn vương nói.
“Ảnh vệ của trẫm biết lừa trầm sao?” Hành Nguyên Đế đột nhiên lạnh giọng, ánh mắt đó giống như hàn quang bần tới trên người của Tấn vương, giống nhìn xuyên qua người hắn ta.
“Xin phụ hoàng bớt giận, lần đó nhị thần chỉ vô tình gặp Vương thái y ở Tủy Nguyệt Lâu thôi, nhi thần chỉ thuận tiện mời ông ta ăn cơm mà thôi.” Tấn vương nói xong, quỳ phịch xuống, mồ hôi lạnh từ trên trán hằn ta chảy xuống.
“Ly vương phi nói, sau lưng Vương thái y có người sai khiến, người biết người này là ai không? Hành Nguyên Đế đột nhiên hỏi.
Tấn Vương hoảng sợ, “Nhi thần không biết, phụ hoàng, thật sự có người này sao? Không phải = Vương thái y nói Ly vương phi có thù với ông ta, bởi vì ghen ghét Ly vương phi, ông ta mới hại thái hậu sao?”
“Trầm không tin. Con đoán xem, trong nhà Vương thái y tìm thấy năm mươi thỏi vàng kia là từ đâu chảy ra?” Hành Nguyên Đế gõ một cái vào ngự án.
Mặt Tấn vương đầy mồ hôi, “Chỗ vàng đó không có khắc từ hiệu, không thể định đoán là chảy ra từ đầu, có lẽ là Vương thái y tự tích góp nhiều năm thì sao?”
“Ông ta là một thái y, cho dù tích góp cả đời, 3 cũng không thể tích được nhiều vàng như vậy. Tấn vương, chuyện này trầm không có ý định truy cứu, dừng lại ở đây. Nhưng trầm nói cho con, thái hậu là mẫu thân trầm kính trọng nhất, yêu thương nhất, sau này nếu ai dám mưu hại người, dù hung thủ là hoàng thân quốc thích, trẫm cũng đối xử như nhau, xử trọng tội. Hành Nguyên Đế nghiêm nghị nói.
Tấn vương bị dọa đến toàn thân run rẩy, “Phụ hoàng nói đúng, đó… hung thủ đó, nên bị trừng trị.
“Vương tử phạm tội cũng như thứ dân, ai can đảm dám mưu hại mẫu thân trầm, coi như mưu phản, xét là tội chết” Mắt Hành Nguyên Đế lạnh lẽo, nhàn nhạt nhìn Tấn vương.
Ông ta thật sự thất vọng về đứa con trai này, hôm nay nó dám mưu hại thái hậu, ngày mai nó sẽ dám mưu hại người phụ hoàng này.
Đứa con trai này thật sự ác độc, lẽ nào do di truyền tính cách chôn sâu nhất của ông ta sao?
Nếu như không dạy dỗ nó, nó sẽ ngày một xấu thêm.
“Vâng vâng, phụ hoàng, nhì thần biết rồi, nhi thần ghi nhớ lời dạy của phụ hoàng.” Tấn vương bị dọa đến nỗi bờ môi run rẩy.
Hằn ta biết, phụ hoàng đã biết chuyện này, ông ta đang dạy dỗ hắn ta, cảnh cáo hắn ta.
“Được rồi, con ngồi chỗ này, chép bốn chữ này năm trăm lần, chép không hết, không hồi phủ” Hành Nguyên Đế lạnh lùng ném bút lông trong tay xuống, cùng Liễu công công phẩy tay áo bỏ đi.
Chờ hoàng đế đi khỏi, Tấn vương nhanh chóng đi tới ngự án, nhìn thấy trên tuyên chỉ, viết bốn chữ lớn nét chữ cứng cáp: Hiếu tử hiền tôn.
Trong lòng hắn ta lập tức giật mình, phụ hoàng muốn cảnh cáo hắn ta, muốn hắn ta làm hiểu tử, làm hiền tôn, không được phép mưu hại thái hậu,
Lúc này hắn ta không dám lười biếng, nhanh chóng cầm giấy bút lên, bắt đầu viết.
Thu Nhi bị nhốt một đêm rồi, Vân Nhược Linh lo lắng cả đêm.
Nhưng nhớ tới có Lý ma ma chiều cổ Thu Nhi, trái tim nàng cũng bớt đau đớn hơn.
Sớm ngày thứ hai, sáng sớm nàng đã thức dậy, kêu bốn nha đầu thu dọn Phi Nguyệt Các từ trên xuống dưới.
Nàng nói với bốn nha hoàn: “Đêm qua vương gia đã cho Mạch Liên mang kim ấn vương phi qua đây rồi, bây giờ ta đã là chủ mẫu đương gia của vương phủ, bốn người các người nghe mệnh lệnh của ta, ta có chút việc muốn phân phó các ngươi.”
Like page, báo lỗi chương, đề xuất truyện ở đây