Lời này vừa thốt ra lập tức dọa khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Nguyệt trắng bệch, nhưng chắc là nàng ta sẽ không dễ dàng giao quyền được làm quản gia ra.
Nếu nàng ta đã có được quyền làm quản gia, nàng ta sẽ nắm chắc lấy cơ hội đó.
Bảng không, nàng ta ở Vương phủ này càng không có chỗ đứng rồi.
Nàng ta không ngờ nữ nhân xấu xí nhu nhược này lại có thể trở nên lợi hại như vậy.
Nàng ta nói: “Chuyện lần trước là muội muội cân nhắc không chu toàn, vẫn xin tỷ tỷ nguôi giận. Tỷ tỷ vẫn chưa từng quản lý nhà, e rằng có chút không thạo, không bằng để muội muội dạy cho tỷ trước? Dẫn dắt tỷ từng bước, được không?”
“Không cần nữa, ngươi một mực từ chối như vậy là không muốn giao quyền quản gia ra trao trả cho ta, người vẫn muốn chiếm quyền quản gia?” Vân Nhược Linh đột nhiên lớn tiếng nói.
Nam Cung Nguyệt bị dọa tới cả người run lên, theo phản xạ nép vào trong lòng Sở Diệp Hàn: “Tỷ tỷ đừng tức giận, muội không có ý này!”
Nói xong, nàng ta buồn bã nhìn Sở Diệp Hàn với vẻ mặt oán giận và đau khổ.
Hắn đã từng nói hắn yêu nàng ta, chẳng lẽ hắn muốn giương mắt nhìn Vương Phi bắt nạt nàng ta như vậy mà thờ ơ sao?
Sở Diệp Hàn không nhìn được vẻ mặt bất lực như vậy của Nam Cung Nguyệt, hắn nhẹ nhàng vỗ vai nàng ta, trầm giọng nói: “Nguyệt Nhi, nghe lời, Bản Vương đã từng nói sẽ đền bù cho nàng thì chắc chắn sẽ đền bù, nàng cứ tin Bản Vương.”
Nam Cung Nguyệt nghe được lời này, nàng ta bắt đầu kinh hãi rồi.
Nàng ta sớm biết không thể cố chấp với Sở Diệp Hàn được, lại không thể nổi nóng với hắn giống như Vân Nhược Linh đó, dám xưng Bản với hắn.
Nàng ta biết rõ nếu còn không buông tay, sợ rằng sẽ bị Sở Diệp Hàn chán ghét.
Còn không bằng bây giờ buông tay, nàng ta vẫn có thể được hắn đến bù.
Nàng ta đành phải khuất nhục gật đầu, ngón tay hung hăng bện lại một chỗ: “Được, tất cả Nguyệt Nhi đều nghe theo Vương Gia hết, thứ mà Nguyệt Nhi muốn chỉ là một chút tình yêu của Vương Gia mà thôi.
Sở Diệp Hàn nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của Nam Cung Nguyệt, hắn thật sự rất đau lòng, hắn đưa tay sờ lên khuôn mặt nàng ta, lau giọt lệ trên mặt nàng ta, nói: “Nàng yên tâm, Bản Vương tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng
Nói xong, hắn quay người nhìn về phía Vân Nhược Linh, âm thanh lạnh như băng: “Bản Vương cũng không phải là nuốt lời với ngươi, nếu như Bản Vương đã đồng ý với ngươi, được, từ ngày mai, ngươi chính là chủ mẫu của Vương phủ này, ngươi có được quyền được quản gia. Nhưng nếu như người không quản lý tốt Vương phủ, hoặc là năng lực quản lý không bằng Nguyệt Nhi, bất cứ lúc nào Bản Vương cũng có thể thu hồi quyền giữ nhà.
“Được, ngài yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không khiến ngài thất vọng đâu. Vân Nhược Linh lạnh lùng cất tiếng.
Trước kia nàng quản lý tất cả đồ trong phòng thí nghiệm, là nhà khoa học cấp cao nhất của phòng thí nghiệm, chẳng lẽ còn quản lý không nổi một Vương phủ?
Ánh mắt Sở Diệp Hàn sâu thẳm, hắn liếc nhìn nàng một cái, cần răng nói: “Lần này, Bản Vương không nợ người rồi.
Hằn nói rồi, nàng từng cứu Thái Hậu thì để nàng làm chủ mẫu, dùng cái này để trao đổi với nàng.
Bây giờ hắn thành toàn cho nàng rồi, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hắn rất sợ phải nợ ân tình của Diệp Hàn nghĩ tới vừa rồi Vân Nhược
Linh gây khó dễ cho Nam Cung Nguyệt như vậy, quả thực chính là một hành động của một chủ mẫu nham hiểm.
Hắn lập tức liếc Thu Nhi một cái, nói với Vân Nhược Linh: “Vương Phi, Bây giờ chúng ta nói chuyện một chút về việc của người và Thu Nhi, ngươi nói xem, rốt cuộc người và nàng ta có tư tình không?”
Vân Nhược Linh buộc lại thắt lưng, lạnh lùng vén chăn lên, đi xuống giường: “Vương Gia, ngài tưởng rằng ai cũng đều nhơ nhớp bẩn thỉu giống một số người thế sao? Ta và Thu Nhi thân như tỷ muội, ai cũng đừng hòng tát nước bẩn lên đầu bọn ta.”
“Đáng tiếc lời Bản Vương nghe được lại không giống như thế, người nhất định phải chứng minh cho Bản Vương, người và nàng ta không có quan hệ, Bản Vương mới có thể bỏ qua cho nàng ta, nếu không, đêm nay Bản Vương sẽ bản nàng ta ra ngoài, vĩnh viễn không cho phép nàng ta bước nửa bước vào Vương phủ nửa bước.” Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.