“Hả?” Nhóm nha hoan vừa nghe xong thì nhất thời sợ hãi, lập tức làm theo lời nàng, ngồi xuống bàn ăn.
Các nàng tất nhiên không muốn Vương phi bị phạt rồi.
“Như vậy mới đúng, nào nào, ăn đi.” Vân Nhược Linh nói xong liền dùng tay xé một bên đùi của con gà nướng, nàng cắn một cái rồi dùng răng xé miếng thịt thơm ngon ra, thực sự là không có hình tượng chút nào.
Một miếng đùi gà nuốt vào bụng, nàng không nhịn được mà lau khóe miệng rồi cảm thán: “Oa, đã lâu lắm rồi ta chưa được ăn đùi gà thơm ngon như vậy, lớp da nướng rất giòn, màu sắc cũng óng ánh trông rất đẹp mắt, cộng thêm hương thơm ngào ngạt kia nữa, thực sự là quá ngon, dạ dày ta đoán chừng là đang nhảy nhót.”
Những lời này là nàng thay nguyên chủ đáng thương nói.
Nguyên chủ gả vào Ly Vương phủ nửa năm, vẫn chưa được ăn đồ ngon như vậy.
Đám nha hoàn chứng kiến Vương phi ăn ngon miệng đến vậy thì cũng không nhịn được mà gắp thức ăn cho vào miệng.
Địa vị của các nàng vốn dĩ kém hơn Vương phi rất nhiều lần, cứ cho là Vương phi đã nửa năm chưa được ăn đùi gà, nhưng đối với các nàng, e là cả đời này cũng khó có cơ hội.
Cho nên bọn họ kích động càn quét bàn ăn, chỉ chốc lát sau, bàn ăn trở nên náo nhiệt vô cùng.
Mọi người dần thân thiết hơn, cảm giác câu nệ kia sẽ biến mất.
Tửu nhi, người cũng giống như tên, rất am hiểu về rượu, nàng ra lệnh một cái, mấy nha đầu liền uống rượu, vừa uống họ còn vừa chơi trò chơi, những ai thua sẽ bị phạt uống rượu.
Sau khi chơi đùa thỏa thích, ai cũng say đến mức điên điên khùng khùng.
Thu nhi cảm thản trong lòng: Từ trước cho tới nay, Phi Nguyệt Các chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, ngày hôm nay chính là ngày mà các nàng vui vẻ nhất.
Nhìn thấy mọi người uống rượu vui vẻ như vậy, Vân Nhược Linh nhịn không được mà lén uống mấy chén.
Tửu lượng của nàng rất kém, chỉ cần uống vài chén là say rồi, thân thể mềm nhũn dựa vào ghế.
Lát sau, nàng đã say đến mức sắc mặt đỏ hồng, cả người cứ lắc lư không ngừng.
Đột nhiên, nàng đứng lên bàn, nói với mọi người: “Ta làm cho các ngươi một vài thơ, các ngươi thấy thế nào?”
“Oa, nương nương còn biết làm thơ nữa sao?” Thu nhi không thể tin được nói.
Lúc nàng mười tuổi, bởi vì có vẻ ngoài xinh đẹp, việc này đối với Tướng phủ có tác dụng rất lớn, vì thế cho nên nàng được giáo dục rất tốt, Vân Tương đã đặc biệt mời danh sư tới dạy cho nàng cầm kì thi họa, làm phú ngâm thơ, ý đồ muốn bồi dưỡng nàng trở thành Vương phi hoặc Hoàng hậu.
Đáng tiếc sau đó nàng bị hủy dung, Vân Tương đã bỏ qua nàng, không còn mời danh sư tới dạy nàng nữa.
Bản thân nàng vốn dĩ cũng không muốn học từ lâu rồi, kiến thức cũng không để vào đầu, huống hồ thời gian còn qua lâu như vậy rồi, làm sao có thể làm được cơ chứ.
Nhưng nhìn nương nương vui vẻ như vậy, Thu nhi liền để cô tùy hứng.
Vân Nhược Linh suy nghĩ một chút, bộ dáng say khướt lẩm nhẩm…
“Trước rượu hát ca, đời người được mấy?
Tựa như sương sớm, ngày qua sầu khổ,
Hào hiệp khảng khái, ưu tư không tan.
Thật muốn giải sầu, chỉ rượu Đỗ Khang,
Xanh xanh cổ áo, rầu rầu lòng ta…”
“Oa, thơ hay, thơ hay!” Nhóm Thu nhi ngạc nhiên vỗ tay không ngừng.
Nương nương vậy mà có thể làm thơ, mà còn làm thơ hay như vậy.
Lúc Sở Diệp Hàn đi tới Phi Nguyệt Các, đập vào hắn chính là cảnh tượng như này.
Vân Nhược Linh đang đứng trên bàn ăn, ngửa đầu nhìn trời, trong tay nàng còn cầm một bầu rượu, tiêu sái mà rót rượu vào trong miệng.
Nàng cởi tất, một đôi chân trắng như tuyết, xinh đẹp lộ ra vô cùng rõ ràng, mỗi một ngón chân đều tựa như một viên ngóc sáng. Gió mát hiu hiu thổi bay mái tóc của nàng, để lộ gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, cả người nàng toát lên vẻ ưu thương lạnh lẽo, còn có cả những sự phiền muộn, dường như nàng đang lạc vào thế giới của thần tiên.