Vân Nhược Linh nhìn thấy kim ấn bạch ngọc màu trắng trong tay, trong lòng lập tức có thêm sức mạnh.
Kim ấn vương phi này là kim ấn chủ mẫu, có được nó, chứng minh sau này vương phủ do nàng quản lý.
Nàng nói: “Bây giờ mặt trời đã lên cao ba sào rồi, tại sao trắc phi vẫn còn chưa tới thỉnh an bản vương phi? Đăng Nhi, Tửu Nhi, hai người mau đến Vũ Nguyệt Các xem xem, kêu trắc phi tới đây thỉnh an ta, thuận tiện dạy muội ấy học một chút quy củ trong vương phủ.”
Nam Cung Nguyệt dám xúi bẩy Sở Diệp Hàn vũ nhục Thu Nhi, nàng nhất định phải điểm mặt nàng ta.
Quan trọng nhất là, nàng phải thông qua loại phương pháp này, đưa Thu Nhi quay về.
“Vâng, vương phi.” Đăng Nhi, Tửu Nhi nói xong, nhanh nhẹn đi ra khỏi Phi Nguyệt Các.
“Hồng Nhi, Lục Nhi. Các người mau đi đến từng viện, kêu tất cả hạ nhân, bao gồm quản gia, ma ma toàn bộ kêu qua đây. Còn tiên sinh phòng sổ sách, kêu ông ấy mang toàn bộ sổ sách trong vương phủ qua đây, hôm nay bản vương phi muốn kiểm tra tính toán” Vân Nhược Linh tràn ngập uy nghiêm nói.
“Vâng, nương nương”
Bởi vì tối qua vương gia hạ lệnh, sau này vương phi chính là chủ mẫu, cho nên rất nhiều hạ nhân nhát gan vừa nghe đã hiểu, nhanh chóng tới Phi Nguyệt Các.
Bọn họ vừa đến đã thành thực đứng trong sân, xếp thành hàng, suy đoán xem vương phi muốn làm gì.
Lý quản gia của vương phủ cũng là một người tinh thông đặc biệt hiểu long người, vừa nghe vương gia đem quyền lợi giao cho vương phi, cũng từ trong nhà xi nằm lưng quần nhanh chạy qua.
Lý ma ma cũng tới rồi.
Chỉ có Dung ma ma và tiên sinh phòng sổ sách chưa tới.
Đương nhiên, Nam Cung Nguyệt cũng không tới.
“Quản gia, sao Dung ma ma và tiên sinh phòng sổ sách lại chưa tới? Lẽ nào muốn bản vương phi đợi bọn họ sao?” Vân Nhược Linh nói.
Quản gia vội vàng bước lên một bước, nói: “Có thể là bọn họ có việc, lão nô sẽ phải người đi thúc giục
“Có việc gì quan trọng hơn việc của bản vương phi chứ? Chắc không phải là điều nỗ Dung ma mà này cố ý không tới, lẽ nào bà ta muốn chống đối lại mệnh lệnh của bản vương phi sao? Quản gia, phải vài người đi bắt bà ta tới.” Vân Nhược Linh uy nghiêm nói.
Quản gia ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Vân Nhược Linh đăng đăng sát khí.
Ông ta không ngờ, trước giờ vương phi luôn mặc kệ thể sự lại trở nên ác liệt như thế.
Gần đây vương phi liên tiếp chữa khỏi cho Mạch Lan, Trầm phó tưởng, còn có thái hậu ở trong cung, trở thành người được hoàng đế cưng chiều, còn được thái hậu nhìn bằng con mắt khác, ông ta không dám đắc tội.
Ông ta vội nói: “Vâng, lão nô lập tức phái người đi bắt điều nô này qua đây
Trước đây ông ta và Dung ma ma nước sông không phạm nước giếng, ông ta quản lý ngoại viện, Dung ma ma quản lý nội viện, không việc gì ông ta cũng không chọc vào người đàn bà đanh đá như Dung ma ma này.
Bây giờ vương phi đã lên tiếng, ông ta tất nhiên có thể có lý chẳng sợ đi bắt Dung ma ma đến.
Rất nhanh, vài tên thị vệ của vương phủ đã bắt Dung ma ma béo múp tới đây.
Trên người Dung ma ma chỉ có một bộ quần áo bên trong màu trắng, đầu tóc bù xù, dáng vẻ buồn ngủ không chịu nổi, xem ra tựa hồ vẫn chưa tỉnh ngù.
Bà ta bị bắt vào trong sân, nhìn thấy đại trận trong sân, lập tức cả kinh giật mình, trong nháy mắt thanh tỉnh.
Quản gia lập tức đi qua, ánh mắt uy nghiêm trừng Dung ma ma, “Dung ma ma to gan, vương phi truyền triệu, làm sao mà người không tới? Ngươi dám chống đối mệnh lệnh của vương phi sao?”
Dung ma ma nhìn xung quanh, lập tức phát hiện ra trong sân mọi người đã đứng kín, mà Vân Nhược Linh, đang mặc một bộ đồ gấm màu đỏ, lạnh lùng nhìn bà ta.
Trong lòng bà ta lập tức run lên.
“Truyền triệu cái gì? Vương phi truyền triệu ta lúc nào chứ? Căn bản không có người bảo cho ta biết.” Dung ma ma kinh ngạc nói.