“Ngươi nên ít nói lại đi, giữ gìn thể lực, vết thương mới nhanh chóng lành lại.” Vân Nhược Linh nói.
“Không phải ngươi nói ngươi là đại phu mà Vương gia đã sắp xếp để chữa bệnh cho ta sao, vậy mà giờ lại thành Vương phi rồi?” Mạch Lan xụ mặt, nhìn như muốn khóc tới nơi.
Hắn vất vả lắm mới tìm kiếm được một nữ nhân trong mộng của mình, không ngờ đó lại là nữ nhân đã có chồng, lại còn là nữ nhân của chủ tử hắn.
Chuyện này bảo hắn làm sao mà chịu đựng cho được.
“Là thế này, lúc đó chúng ta đều không biết Vương phi biết y thuật nên không đồng ý cho nàng vào trị bệnh cho ngươi, nàng ấy đã giấu mọi người vào đây để trị đó.” Mạch Liên nhanh miệng giải thích.
“Cảm ơn, cảm ơn nương nương, đại ân đại đức của nương nương, ta không biết lấy gì để báo đáp, thực sự là quá hổ thẹn.” Mạch Lan chắp tay nói, dường như trong lời nói còn nghe ra được tiếng tan nát cõi lòng.
“Thực sự là nàng ấy lấy mũi tên sắt ra cho ngươi? Nàng ấy lấy như thế nào?” Sở Diệp Hàn lạnh giọng hỏi.
Mạch Lan nhanh chóng trả lời: “Nương nương châm cho thuộc hạ một cây châm gây tê, sau đó cầm dao phẫu thuật cắt bỏ phần mưng mủ, rồi lần tìm mũi tên sắt, sau khi tìm được rồi thì lấy nhíp gắp ra. Cuối cùng nàng ấy khâu lại vết thương, thoa thuốc và băng bó cho thuộc hạ, còn đút cho thuộc hạ hai viên thuốc nữa.”
Vương thái y đứng ở bên cạnh nghe xong thì lấy làm nghi hoặc: “Vương phi là phận nữ nhi, làm sao nàng ấy có thể hiểu được y thuật? Lúc đó lão phu cũng muốn cắt bỏ phần mưng mủ và lấy đầu mũi tên sắt ra, nhưng lão phu sợ Mạch Lan không chịu nổi, lại sợ máu chảy ra quá nhiều nên mới không dám hành động. Lá gan của Vương phi thật là lớn, can đảm đánh cược tính mạng của bệnh nhân, cũng may là vận khí của nàng ấy tốt, Mạch Lan không chảy máu nhiều, nếu không thì xong rồi.”
Ý của Vương thái y là, Vân Nhược Linh quá mạo hiểm.
Nàng cứu được Mạch Lan chỉ là nhờ may mắn.
Vân Nhược Linh lạnh lùng nhìn ông ta một cái, ông ta sẽ không bao giờ biết được, trước đây nàng ở phòng thí nghiệm đã từng trộm được kha khá túi máu, nhóm máu nào cũng có, nếu như trong quá trình làm xảy ra vấn đề, nàng có thể truyền máu cho Mạch Lan bất cứ lúc nào.
Huống hồ, dựa vào kinh nghiệm và tay nghề của nàng, chỉ cần không động vào mạch máu chí mạng thì không bao giờ xảy ra tình trạng mất máu quá nhiều.
Nhưng thì này, Vương thái y làm sao mà biết được.
Mạch Lan vừa nghe thấy những lời này, nhất thời trừng mắt nhìn Vương thái y: “Dù thế nào đi nữa, Vương phi cũng cứu ta một mạng, ta lại cảm thấy, y thuật của Vương phi so với ngươi còn cao hơn gấp vạn lần, người không có cửa để so sánh với nàng ấy đâu.”
Hắn nhớ rõ, lúc đó Mạch Liên cầu xin Vương thái y lấy đầu mũi tên sắt ra, nhưng Vương thái y sợ rút ra sẽ bị mất nhiều máu, sợ hắn chết, sợ ảnh hưởng đến thanh danh của mình nên không đồng ý làm như vậy, chỉ cho hắn uống thuốc kéo dài sự sống mỏng manh.
Đến lúc đó, dù hắn có chết cũng không phải trách nhiệm của thái y.
Vương thái y bị lời nói của Mạch Lan làm cho tức giận đến tái mét mặt mày, hắn hùng hùng hổ hổ xách rương thuốc của mình lên, hướng về phía Sở Diệp Hàn chắp tay: “Vương gia, là lão phu vô dụng, không cứu được người, thứ cho lão phu thất lễ, cáo từ!”
Nói xong, hắn nhận lấy tiền thuốc của mình rồi nhanh chóng đi ra ngoài, nhìn tấm lưng kia thôi cũng đủ thấy lửa giận trong lòng hắn.
Sở Diệp Hàn cũng lười quan tâm, căn bản còn chẳng để hắn vào trong mắt.
Đến giờ thì hắn có chút tin tưởng, Mạch Lan thực sự là do Vân Nhược Linh cứu.
Hắn nhìn về phía Vân Nhược Linh, trong mắt tràn đầy hoài nghi: “Ngươi học được y thuật này từ đâu?”
“Lúc ta còn ở nhà mẹ đẻ, mẫu thân đã mời một sư phụ đến dạy y thuật cho ta, cho nên ta mới có hiểu biết đôi chút…” Vân Nhược Linh trả lời.
“Đến ngươi cũng hiểu được đôi chút sao? Lần nay là ngươi may mắn, lần tới chắc sẽ không tốt như vậy nữa đâu. Mạch Lan là do ngươi cứu về, ngươi phụ trách trị thương cho hắn đi, nếu trị khỏi, ta sẽ xóa đi hình phạt đối với tội làm cho Nam Cung phu nhân sợ hãi, nếu trị không khỏi, thì ngươi cứ chuẩn bị tinh thần hình phạt chồng hình phạt đi.” Sở Diệp Hàn lạnh lùng lên tiếng.