“Được rồi, tôn nhi nghe lời Hoàng tổ mẫu, tôn nhi và nàng ta sẽ ở phòng kế bên.”
“Như vậy mới tốt chứ, tình cảm phu thê các con có tốt đẹp thì ai gia mới vui, như vậy bệnh mới nhanh khỏi” Thái hậu nói xong thì nháy mắt với Vân Nhược Linh.
Lúc này Vân Nhược Linh mới nhận thấy, thì ra Thái hậu lại đáng yêu như vậy.
Sau khi nàng đút cho Thái hậu uống thuốc và tiêm thuốc thêm lần nữa xong xuôi thì mới sang phòng phụ kế bên cùng Sở Diệp Hàn.
Vừa bước vào gian phòng phụ mà mặt Sở Diệp Hàn đã lạnh tanh lại, hắn nhìn Vân Nhược Linh bằng ánh mắt sâu thẳm:
“Đừng tưởng rằng bổn vương đồng ý với Thái hậu thì sẽ động vào người ngươi.
Đêm nay bổn vương ngủ dưới đất, chúng ta nướcsông không phạm nước giếng.
Tốt nhất là người đừng có cây được Thái hậu cưng chiều mà giở trò lả lơi.”
Hắn vẫn chưa quên chuyện trước đây nữ nhân này năm lần bảy lượt muốn xông vào phòng ngủ của hắn.
Vân Nhược Linh lạnh lùng nhìn Sở Diệp Hàn, cong môi không nói nên lời:
“Ta đang muốn nói với ngươi là người ghét bỏ ta thì ta cũng chán ghét ngươi, ngươi là đại nam nhân sống cùng phòng với ta, tuyệt đối đừng có ôm suy nghĩ đi quá giới hạn, đừng có nghĩ đến chuyện làm gì ta.”
Sở Diệp Hàn cười lạnh lùng:
“Bổn vương sẽ có ý nghĩ đi quá giới hạn với ngươi sao? Vân Nhược Linh, người đã quên chuyện lúc trước ngươi không biết xấu hổ bỏ thuốc bổn vương rồi à?”
“Đó là lúc trước, ngươi cũng đừng quên là khi đó ngươi cũng ngủ rất thoải mái” Vân Nhược Linh chế giễu lại.
Nhưng những chuyện trước đây mà nguyên chủ làm đúng là rất quá đáng.
Vì để lên giường với một nam nhân mà một nữ nhân lại bỏ thuốc nam nhân đó, chẳng trách Sở Diệp Hàn lại căm ghét đến vậy.”
Ngươi, ngươi không biết xấu hổ!” Sở Diệp Hàn không ngờ rằng một nữ nhân như Vân Nhược Linh lại nói ra từ “ngủ” một cách trôi chảy như vậy.
Thật không biết xấu hổ!!Vân Nhược Linh lộ hai hàng răng trắng trước mặt hắn rồi cười nói:
“Ta không có răng chỗ nào? Lẽ nào người không có mắt à? Ta không chỉ có răng mà răng của ta còn rất trắng đấy”Sở Diệp Hàn muốn mắng nàng nhưng nàng cứ khiến hắn không mắng được.
Nhìn thấy Vân Nhược Linh trơ mặt như vậy thì Sở Diệp Hàn tức giận hung hăng siết chặt tay thành hình nắm đấm rồi nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng:
“Vừa rồi bổn vương nể tình ngươi là phận nữ nhân, tốt bụng nhường giường cho người.
Nếu người đã không biết xấu hổ như vậy thì bổn vương cũng không cần làm quân tử trước mặt người nữa, vì ngươi không xứng.
Ngươi ngủ dưới đất, bổn vương ngủ trên giường!”Nói xong, hắn lạnh lùng cởi bỏ xiêm y bên ngoài, tháo đại ngọc ngang thắt lưng rồi nằm phịch xuống giường, hơn nữa còn nhanh chóng kéo chăn sang, đắp lên người.
Thân hình hắn cao lớn, nở nang tráng kiệt, một mình đã chiếm hết cả chiếc giường.
Vân Nhược Linh thấy thế thì vẻ mặt tràn đầy vẻ tức giậnHai tay nàng chống vào nạnh:
“Này, ngươi có còn phong thái của quân tử không vậy? Có còn là nam nhân không hả? Mặt đất lạnh như vậy, ngươi lại muốn một nữ nhân như ta ngủ dưới đất, ngươi thì ngủ trên giường? Ngươi quá đáng rồi đấy!”
“Ngươi là nữ nhân sao? Trong lòng bổn vương, người còn thô bạo hơn cả nam nhân” Sở Diệp Hàn cong môi đắc ý.
Hắn cứ không nhường đẩy, xem nữ nhân này làm thế nào.”
Ngươi, sao người lại có thể như vậy được? Cho dù muốn ta ngủ dưới đất, ngươi cũng phải cho ta một chiếc chăn chứ?” Vân Nhược Linh oán hận, nghiến răng.”
Xin lỗi, trên này chỉ có một chiếc chăn.
Bổn vương là phu quân, là cả bầu trời của ngươi, đương nhiên là người phải ưu tiên cho bổn vương rồi.”
Sở Diệp Hàn nhướng mày đắc ý.”
Nếu đổi lại là Nam Cung Nguyệt thì người sẽ không như thế này đúng không? Hừ, ta cũng không lạ gì, cùng lắm ta qua bên chỗ Thái hậu” Vân Nhược Linh cố ý hù dọa Sở Diệp Hàn.”
Ngươi dám!” Sở Diệp Hàn tức giận nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh:
“Bổn vương không ngờ ngươi lại là người thích cáo trạng như vậy đấy.
Bổn vương ghét nhất là mấy kẻ tiểu nhân thích các trạng”Thấy Sở Diệp Hàn bị hù dọa, Vân Nhược Linh cũng đắc ý khoanh tay nói:
“Đường đường là một thân vương, còn là Hộ quốc Đại tướng quân mà lá gan lại nhỏ như vậy.
Ta chỉ dọa ngươi một chút thôi, trông ngươi căng thẳng chưa kìa, hừ!”