Nói xong, bà ấy chạy nhanh ra ngoài, hơn nữa còn không quên duỗi tay đóng cửa lại.
Bấy giờ mặt Sở Diệp Hàn trở nên âm trầm, nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh bằng ánh mắt nặng nề: “Vừa rồi lúc người vào tại sao không khóa cửa?”
“Ta không biết là phải khóa cửa, ta không có thói quen này.” Vân Nhược Linh xem nơi này như thời hiện đại, nghĩ đến chỉ cần đóng một cái là cửa sẽ tự động khóa vào.
Mặt Sở Diệp Hàn đen lại, nghiêm túc nói: “Cái gì ngươi cũng không biết làm, ngươi có bộ dạng của một Vương phi sao?”
Vân Nhược Linh thấy hắn chất vấn chính mình thì đột nhiên nàng lại thấy giận mà đẩy hắn một cái: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói như vậy, sao đột nhiên người đè lên người ta làm gì? Ngươi tránh ra nhanh lên, ngươi sắp đè chết ta rồi.”
Thân thể nam nhân này quá nặng, nàng thì lại rất gầy, thân thể cơ bắp này ép đến mức nàng không thở nổi.
Ánh mắt của Sở Diệp Hàn nhìn xuống dưới, bấy giờ Vân Nhược Linh bị ép đến nỗi mặt ửng hồng, ngực phập phồng, thoạt nhìn rất mê người.
Hắn nuốt nước bọt, đột nhiên phát hiện cơ thể của mình có phản ứng thì rất kinh ngạc.
Lúc hắn đối mặt với Nam Cung Nguyệt cũng không có một chút phản ứng nào cả. Không ngờ hắn lại có phản ứng với nữ nhân này.
Vân Nhược Linh đang phẫn nộ thì đột nhiên nhận ra sự thay đổi trên người nam nhân, dọa nàng suýt nhảy dựng lên.
Mặt nàng đỏ bừng, hai mắt vừa xấu hổ vừa giận dữ mà trừng lên nhìn Sở Diệp Hàn: “Ngươi, ngươi không biết xấu hổ, ngươi mau cút ra”
Sở Diệp Hàn cũng ý thức được, không ngờ nội tâm hắn lại khát khao Vân Nhược Linh một cách mãnh liệt như vậy, nàng chính là nữ nhi của kẻ thù.
Trên mặt hắn là vẻ bình tĩnh, hắn xoay người về chỗ cũ, hơn nữa còn nằm dịch vào bên trong: “Nếu không phải ngươi mặt dày dụ dỗ bổn vương thì bổn vương cũng sẽ không không biết xấu hổ như vậy.”
“Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nghĩ đến việc dụ dỗ ngươi, ngươi suy nghĩ nhiều rồi” Vân Nhược Linh nói xong rồi vỗ vỗ quần áo trên người, nàng thuận tiện đắp chăn lên người mình rồi nằm xuống, chiếm một vị trí.
“Bổn vương lười dài dòng với ngươi.” Sở Diệp Hàn nói xong thì đột nhiên nghiêng người đi, bóng lưng lạnh lùng đối diện với Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh cũng chẳng muốn dài dòng với hắn. Nàng cũng tức giận nghiêng người đưa lưng về phía hắn.
Cứ như vậy, hai người đưa lưng vào nhau, không có cách nào khác nên phải đắp cùng một chăn, ngủ chung một giường.
Lúc nửa đêm, Sở Diệp Hàn bị lạnh làm cho tỉnh giấc. Hắn tỉnh lại thì phát hiện, không biết từ khi nào mà chăn trên người mình đều bị kéo lên người Vân Nhược Linh.
Hắn nhất thời nổi giận đùng đùng, một tay cướp chăn về. Vân Nhược Linh bị bừng tỉnh, thấy chăn trên người thiếu hơn phân nửa thì cũng tức giận kéo chắn về phía mình: “Ngươi có phải nam nhân không, không biết thương tiếc nữ nhân à? Ta sợ lạnh, đưa chắn cho ta.”
“Bổn vương có phải nam nhân hay không, không phải người đã nhìn thấy rồi à? Sao nào, có phải người lại muốn thấy một lần nữa không?” Sở Diệp Hàn nói xong thì nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh bằng vẻ mặt gian tà.
Dưới ánh trăng, gương mặt hắn có vẻ vô cùng mị hoặc, ánh mắt kia giống như một con sói hung ác làm cho Vân Nhược Linh lạnh từ gót chân lên đến đỉnh đầu, giống như bản thân vừa bị hắn cởi sạch rồi nhìn chằm chằm.
Nàng nhất thời hoảng sợ, rất sợ nam nhân này đột nhiên nổi thú tính sàm sỡ nàng.
“Tóm lại, ngươi là nam nhân, người phải có phong độ, không được dành chăn với ta” Vân Nhược Linh là người rất sợ lạnh, nơi này lại không có điều hòa sưởi ấm, đương nhiên nàng không nỡ bỏ cái chăn này.
“Ngươi là Vương phi, bổn vương là Vương gia, ngươi dám giành chăn với bổn vương chính là phạm thượng, không coi bổn vương ra gì, theo luật là phải trách phạt”