Quản gia lại phải một nhóm người đi vào trong cung bẩm báo, chuyện lớn như vậy chắc chắn phải bẩm báo kịp thời cho hoàng thượng.
Vào lúc này Mạch Liên, Mạch Lan và Tửu Nhi cũng vội vàng chạy về Vương phủ,
Ban đầu bọn họ đang cưỡi ngựa bình thường về nhà, nhưng đi được nửa đường nhìn thấy mấy xác chết nằm dưới đất, bọn họ lập tức kinh ngạc và xuống ngựa kiểm tra. Nhưng bọn họ lại nhìn thấy dấu vết đánh nhau trên mặt đất, còn có cả vải của xe ngựa Vương phủ cùng với cờ rơi ở trên mặt đất.
Ba người bọn họ lập tức lo lắng, đoán vương gia bị ám sát nên vội vàng đi theo vết xe của xe ngựa để quay về.
Mới chạy đến cổng Vương phủ, bọn họ nghe nói vương gia và vương phi bị ám sát, vương gia còn bị thương rất nghiêm trọng nên lại nhanh chóng chạy đến Tinh Thần Các.
Ba người bọn họ vừa đi vào, vẻ mặt hoảng hốt nhìn Tửu Nhi: “Vương gia và vương phi thế nào rồi? Nghe nói vương gia đã ngất xiu?”
“Vương phi không sao, trên lưng vương gia bị thích khách đảm nên mất máu rất nghiêm trọng. Bây giờ vương khi đang cứu chữa cho ngài ấy.” Tửu Nhi nói.
Mạch Liên lập tức siết chặt nắm đấm lại, vẻ mặt đầy tức giận: “Vương phi có nói là ai đâm vương gia bị thương không? Ta phải đi báo thủ cho vương gia
“Hình như tên là Thánh Lăng Cung gì đó.”Tửu Nhi nói.
“Thánh Lăng Cung? Được, đợi vương gia tỉnh lại ta sẽ đích thân đến tìm bọn họ tỉnh số, dọn sạch hang ổ của bọn họ.” Mạch Liên tức giận nói.
Lúc này trong tầm điện, Vân Nhược Linh đã cầm lấy cây kéo cắt bỏ quần áo trên lưng Sở Diệp Hàn. Thu Nhi ngâm khăn trong chậu nước, sau đó lau người cho Sở Diệp Hàn.
Vừa mới cắt bỏ băng vải và quần áo trên lưng, Vân Nhược Linh hít một hơi lạnh.
Vết thương này đã sâu đến nỗi có thể nhìn thấy xương, dài khoảng năm sáu tấc. Xung quanh vết thương máu chảy đầm đìa, không ngừng rỉ ra đỏ đen, nó giống như một bông hoa hồng bị dập nát vừa xấu xí lại tanh mùi máu.
Vân Nhược Nhi thấy như vậy thì vội vàng cho Sở Diệp Hàn uống mấy viên thuốc giảm sốt.
Lúc này Mạch Liên và Mạch Lan cũng đi vào trong.
Bọn họ vừa đi vào đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, hai người họ lập tức sải bước đi đến trước giường của Sở Diệp Hàn với vẻ mặt đau đớn: “Vương Phi, vương gia ngài ấy sao rồi? Có thể cứu sống được không?”
Vân Nhược Linh nói: “Vương gia chủ yếu mất quá nhiều máu, ta truyền máu cho chàng ấy trước. Nếu như truyền máu không có vấn đề gì thì chàng ấy không sao cả.
Nói rồi nàng xét nghiệm loại máu cho Sở Diệp Hàn.
Nàng lấy ra thuốc thử xét nghiệm máu từ trong không gian hệ thống, huyết sau đó chia hai loại thuốc thử là huyết thanh loại A và huyết thanh loại B nhỏ lên trên phiến thuỷ tinh, rồi lại lấy bối máu của Sở Diệp Hàn lên đó.
Chỉ một lúc sau, nàng nhận ra hai loại huyết thanh A và B đều ngưng tụ lại. Nàng lập tức đưa ra kết luận Sở Diệp Hàn là nhóm máu AB giống với nàng,
Nàng đi ra phía sau tấm bình phong, lấy ra mấy cái túi chứa chất lỏng huyết thanh AB đông lạnh ra rồi truyền cho Sở Diệp Hàn.
Vừa mới truyền máu, vẻ mặt của Sở Diệp Hàn đã dần dần hồng hào hơn.
Sau đó nàng bắt đầu phẫu thuật mổ vết thương trên lưng hắn. Nàng dùng con dao phẫu thuật ngoại khoa để loại bỏ vật dị dạng ở trong vết thương, cắt bỏ phần thịt đã đã tử hoại màu đen trầm rồi lại lấy kim phẫu thuật và chỉ khâu tự hấp thu, bắt đầu khâu vết thương cho Sở Diệp Hàn.
Mạch Lan vừa nhìn đã nhận ra động tác khẩu vết thương của Vân Nhược Linh rất thành thục, tư thế rất đẹp. Hắn ra lập tức cảm thán: “Vương Phi khâu vết thương giỏi thật, còn giỏi hơn cả Lý ma ma.”
“Đúng vậy, vương phi khâu vết thương này giống như đang thêu vậy. Đẹp quá!” Thu nhi cũng nói với vẻ mặt đầy sùng bái.
Vân Nhược Linh “phì” một tiếng, không nhịn được mà bật cười, bọn họ còn tưởng nàng đang thêu thùa nữa.