Mục lục
Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa - Vân Nhược Linh - Sở Dược Hà (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra, hắn ta đã biết đáp án này từ lâu rồi, mấy ngày hôm nay, mặc dù hắn ta hôn mê, nhưng bên đầu giường cứ luôn có những đại phu khác nhau nói hết lần này đến lần khác, nói là hắn ta chống đỡ không nổi vài ngày nữa, bảo ca ca phải chuẩn bị hậu sự cho hắn.

Nhưng theo lời mỹ nhân, hình như hắn ta vẫn còn có thể cứu.

“Ngươi không cần biết đây là ý gì, ngươi chỉ cần tin ta, ngươi vẫn còn có thể cứu được, vết thương của ngươi có thể trị khỏi, ngươi nhất định phải kiên cường. Bây giờ, ta sẽ gây tê đùi trái cho ngươi, ta sẽ dùng dao để phẫu thuật cho ngươi, lát nữa ngươi thấy được cái gì thì cũng tuyệt đối không được hét lên, hiểu chưa?”


Vốn dĩ Vân Nhược Linh định làm phẫu thuật gây tê toàn thân cho Mạch Lan, nhưng mà gây tê toàn thân tương đối phiền phức, muốn gây tê cục bộ phải đặt ống nội khí quản cho bệnh nhân, như thế bệnh nhân mới hít thở được, mà gây tê cục bộ lại không cần phải phiền phức như vậy.

Khuyết điểm của gây tê cục bộ chính là người bệnh có thể nhìn thấy nàng phẫu thuật, có thể sẽ sinh ra tâm lý hoảng sợ, sẽ hét lớn. miễn phí

Nhưng mà, nàng có thể che mắt Mạch Lan đi, không để hắn ta nhìn thấy nàng phẫu thuật.

Không ngờ rằng Mạch Lan chẳng hề sợ hãi, trái lại, hắn ta nói một cách vô cùng có sức lực: “Đại phu, chỉ cần ngươi có thể trị khỏi vết thương của ta, ta không sợ gì hết, trước đây ta cùng vương gia lên chiến trường, không có gì là ta chưa từng thấy, ngươi yên tâm, ta sẽ không sợ hãi, ta cũng muốn tận mắt nhìn thấy ngươi lấy mũi tên ra.”

“Được, có gan thì rất đáng khen.”

Vân Nhược Linh nói xong bèn đi ra bên cạnh, ý thức của nàng vừa động, lập tức lấy ra một ống tiêm gây tê và kháng sinh Penicillin trong hệ thống điều trị ra, còn cả vài cái dao phẫu thuật dùng một lần, kim khâu và chỉ ruột cá, băng gạc và găng tay dùng một lần.

Chỗ thuốc này đều có trong phòng thí nghiệm của nàng, số lượng cũng nhiều, tạm thời dùng không hết, nàng không cần lo.

Nàng chỉ lo sau này thuốc hết hạn, hoặc là không có thì phải làm sao.



Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, Vân Nhược Linh tiêm thuốc gây tê vào đùi trái của Mạch Lan, vài phút sau, nàng đeo găng tay lên, ấn lên vết thương của Mạch Lan một chút, hỏi hắn ta: “Đau không, ngươi có cảm giác không?”

“Không đâu, không đau chút nào hết, giống như đùi ta đã mất đi cảm giác vậy, đây là thứ đồ thần kỳ gì thế?” Mạch Lan tò mò hỏi.

“Đây là mũi tiêm gây mê, có tác dụng tương tự như Ma Phi Tán, sau khi gây tê cho ngươi xong, ngươi sẽ không thấy đau, ta có thể lấy mũi tên ra.”

“Cái này tốt hơn Ma Phi Tán nhiều, trước đây ta bị thương, khi họ dùng Ma Phi Tán cho ta, ta thấy đau hơn cái này nhiều.”

“Được rồi, ta xem xem mũi tên ở đâu trước.” Vân Nhược Linh dùng tay sờ lên vết thương của Mạch Lan một lát, nàng ấn nhẹ, ấn được một vật lạ hình tam giác, nàng dám khẳng định, đây chính là mũi tên.

Nàng có thể sờ được, vậy thì không cần dùng quét CT, thế là đã bớt được chút việc.

Đại phu trước đây không dám dùng dao với Mạch Lan, chắc là vì không có thuốc gây tê, sợ cơ thể Mạch Lan chịu không nổi đau đớn, ngược lại sẽ xảy ra chuyện, hai là nếu móc mũi tên ra một cách qua loa thì sẽ tổn hại mạch máu lân cận, sẽ dẫn đến hiện tượng đông máu, với lại cũng có khả năng nhiễm trùng lần nữa, thêm nữa, thời cổ đại lại không có quan niệm dùng dao làm phẫu thuật, vậy nên các đại phu chỉ luôn châm cứu, đút thuốc cho Mạch Lan, những thứ đó vốn dĩ không có tác dụng, Mạch Lan sẽ ngày càng nguy kich.


Rất nhanh, Vân Nhược Linh cắt bỏ thịt thối, mưng mủ trên vết thương của Mạch Lan, nàng vạch vết thương của hắn ta ra một lần nữa, nàng nhìn thấy bên trong có một mũi tên sắt màu đen hình tam giác, hai bên còn có giằm.


Nếu như rút thẳng mũi tên như này ra, giằm sẽ kéo theo máu thịt của hắn ta, sẽ khiến hắn ta đau đến nỗi sống không bằng chết. miễn phí


May thay nàng đã gây tê, nàng lấy ra một cái nhíp nhỏ, chậm rãi kẹp mũi tên ra ngoài, đặt lên trên khay.


Mạch Lan thấy thế, không khỏi thở nhẹ nhõm: “Đại phu, ngươi giỏi quá.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK