“Bản vương đã từng nói lời này lúc nào?” Sở Diệp Hàn lạnh giọng.
Lý tú tài nghĩ một lát, hình như là như thế, thật sự là hắn ta không có nghe thấy Vương gia nói lời nào như vậy.
Mới vừa rồi là Nam Cung Nguyệt nói, chỉ cần hắn ta chịu nhận sai thì Vương gia sẽ tha thứ hắn ta đấy.
Vì vậy, lời này là do Nam Cung
Nguyệt nói.
Hắn ta vội nói: “Mặc dù Vương gia chưa từng nói qua, nhưng biểu muội của tiểu nhân đã từng nói qua, Vương gia chiều biểu muội của ta như vậy, mong Vương gia có thể nể mặt của biểu muội ta, cho tiểu nhân thêm một cơ hội mà tha thứ cho tiểu nhân được không?”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng mà nhìn Lý tú tài một cái, giọng còn lạnh hơn so với vừa nãy: “Người đâu, kéo xuống dưới, đánh sáu mươi gậy.”
“Vương gia, tại sao người…”
Lời của Lý tú tài còn chưa nói hết thì Sở Diệp Hàn lại nói: “Bảy mươi gậy”
“A…” Lúc này Lý tú tài mới phát hiện, chỉ cần hắn ta còn xin tha thay cho bản thân, vậy sẽ nhiều thêm mười gây.
Hắn ta lập tức sợ tới mức toàn thân run rẩy, trợn mắt há mồm, đái đến ướt hết cả quần.
Rất nhanh, Lý tú tài giống như một khối thịt nát đang co giật, rồi bị thị vệ kéo đi xuống.
Nam Cung Nguyệt nhìn thấy kết cục của Dung ma ma và biểu ca, trong nội tâm như đang đánh trống, vang lên tiếng tùng tùng tùng.
May mắn đây là biểu ca nhà bà con xa đã lụi bại của nàng ta, quan hệ với nhà nàng ta cũng không thân thiết, chính hắn ngu xuẩn, chết liền chết thôi.
Chỉ là, trong lòng của nàng ta đau quá.
Nàng ta cho là Sở Diệp Hàn sẽ nề mặt của nàng ta mà tha cho Lý tú tài.
Nhưng không ngờ rằng, hắn căn bản không có nhìn mặt mũi của nàng ta, ngược lại còn trừng phạt nặng Lý tú tài.
Lúc này nàng ta mới phát hiện, thì ra tình yêu của Vương gia cũng là có chừng mực đấy.
Cũng chỉ có thể nói rõ, vị trí của nàng ta trong lòng hắn là không sâu, bằng không thì làm sao lại đến mức như vậy.
Sau khi Sở Diệp Hàn xử trí Lý túc tài, ánh mắt u ám nhìn về hướng của Đàm Nhi: “Nha hoàn nho nhỏ, thật to gan, người đầu…
Nói xong, ánh mắt của hắn như có như không mà nhìn qua Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt bị ánh mắt này nhìn đến thân thể phát run, lẽ nào Vương gia đang hoài nghi là nàng ta sai khiến Đàm Nhi?
Bằng không thì, với một tiểu nha hoàn như Đàm Nhi, thì là không có gan để làm loại chuyện này đâu.
Nàng ta phải vu oan chuyện này lên trên người của Lý tú tài, để cho Vương gia cảm thấy Đàm Nhi là vô tội, nàng ta mới có thể thoát khỏi hiềm nghi.
“Vương gia!” Nam Cung Nguyệt đột nhiên lại quỳ bịch một tiếng ở trước mặt Sở Diệp Hàn: “Vương gia, thiếp thân biết Đàm Nhi có lỗi, nàng ta là có sai, thế nhưng là nàng ta với ta tình cảm như tỷ muội, ta đoán nàng ta là bị Lý tú tài dụ dỗ, nàng ta vì tình yêu nên bị Lý tú tài lừa gạt, mới làm ra loại chuyện sai trái này, xin Vương gia nể mặt thiếp thân, đừng phạt nặng Đàm Nhi, tha cho Đàm Nhi một mạng. Thiếp thân thề, sẽ dạy nàng ta cho thật tốt, làm cho nàng ta cải tà quy chính, khiến cho nàng ta dùng một đời để đền bù sai lầm mà bản thân phạm phải. Còn nữa, thiếp thân bằng lòng giao tất cả đồ cưới cho trong cung, chuộc tội thay Đàm Nhi.”
Sở Diệp Hàn nhìn Nam Cung Nguyệt thật sâu mà không nói gì.
Còn Nam Cung Nguyệt, vẫn là thẳng tắp mà quỳ ở trước mặt hắn, nàng ta xin tha thay cho Đàm Nhi, một là vì giữ Đàm Nhi lại, bởi vì chỉ có Đàm Nhi biết được bí mật của nàng ta, nàng ta không giữ được Đàm Nhi thì sợ Đàm Nhi không chịu được trừng phạt mà sẽ khai ra nàng ta.
Hai là vì thử Sở Diệp Hàn, xem hắn có còn quan tâm đến nàng ta hay không.
Nếu như hắn vẫn quan tâm nàng ta thì nhất định sẽ nể mặt nàng ta mà phạt nhẹ Đàm Nhi.
Nếu như hắn không quan tâm nàng ta thì nhất định sẽ phạt nặng Đàm Nhi.
Nàng ta đang đánh cuộc, đánh cuộc tình ý của Sở Diệp Hàn đối với nàng ta, đánh cuộc hẳn đối với nàng ta là thật lòng hay là giả dối.
“Nguyệt Nhi, nàng đứng dậy trước đã.” Sở Diệp Hàn nhìn chăm chú Nam Cung Nguyệt, trong mắt là nhu tình chưa từng có đối với người khác.
“Không, nếu như Vương gia không đồng ý, cho dù thiếp thân quỹ đến chết thì cũng sẽ không đứng lên.” Thái độ của Nam Cung Nguyệt rất kiên quyết, khỏe mắt còn mang lệ, nhìn đáng thương biết bao.
“Nguyệt Nhi, nàng cần gì phải làm như vậy? Nàng ta chỉ là một đứa nô tài thôi.” Sở Diệp Hàn nhắc nhở Nam Cung Nguyệt.
Hai mặt Nam Cung Nguyệt đẫm lệ mà nhìn hắn: “Lúc ta đau lòng buồn bã nhất là Đàm Nhi làm bạn ta, lúc ta phòng không gối chiếc là Đàm Nhi khuyên ta, lúc ta bị bệnh tật đeo bám cũng là một mình Đàm Nhi chăm sóc ta. Nàng ta cùng ta mặc dù không phải là tỷ muội, nhưng lại hơn hẳn tỷ muội, ta thật sự không muốn nhìn lấy nàng ta tuổi còn trẻ mà đã hương tiêu ngọc vẫn, xin Vương gia cho nàng ta thêm một cơ hội. Nếu như Vương gia không đồng ý, thế thì ta đây đành phải thẹn với sự chăm sóc từ trước cho tới nay của Vương gia rồi.”