Loại chuyện tấn cấp này, cũng giống như nữ nhân sinh đứa nhỏ, đều cần một quá trình.
Đương nhiên, đại đa số người tu luyện ở khi đối mặt tấn cấp, nếu không gặp được một nơi tốt để tấn cấp, hoặc là thời cơ không đúng, phần lớn sẽ lựa chọn áp chế tu vi, chờ đợi thời cơ thích hợp rồi lại tấn cấp.
Nơi này là không gian trong Huyễn Tâm Kính, rõ ràng không thích hợp để tấn cấp.
Chỉ là tình huống hiện tại của Sở Chước bất đồng, nàng vốn là bởi vì ở trong ảo cảnh, có thể thức tỉnh lực lượng của Tư Túc Phất Chước, đưa tới lực lượng ở trong thân thể nhảy loạn lên, lực lượng vài lần bạo nổ, bị khiến cho khổ không thể tả.
Vốn nhẫn nhịn chít thì trôi qua, nào biết đâu ảo cảnh hiện tại của bọn họ không giống tầm thường, thế nhưng có hiệu lực kì ảo thúc giục - hứng thú, làm cho bọn họ tiến hành song tu ở trong này, dẫn tới hai người đều được lực lượng phản mớm của đối phương, dưới bất ngờ không kịp phòng bị, không chỉ có Phong Chiếu có điều lĩnh ngộ, Sở Chước cũng vừa vặn phá tan gông cùm Thánh Đế cảnh, sắp tấn cấp Hóa Thần.
Mà thời gian nguyền rủa trong cơ thể nàng, từ lúc lực lượng Tư Túc Phất Chước thức tỉnh, đã phá tan nguyền rủa này.
Xem như trong họa có phúc, đạt thành mục đích Sở Chước tiến vào Huyễn Tâm Kính.
Phong Chiếu có chút lo lắng nhìn nàng, nói: "Còn có thể áp chế sao?"
Sở Chước hai mắt ướt sũng, còn hàm chứa một tầng hơi nước, hắn nhìn xem mà miệng khô lưỡi nóng, hiểu rõ đây là bởi vì chính mình. Chẳng qua thần sắc của nàng vô cùng kiên nghị hờ hững, cùng với Tư Túc trong trí nhớ hắn xếp chồng lên nhau, nàng gật đầu nói: "Ta sẽ tận lực áp chế."
Phong Chiếu hiểu rõ ý tứ của nàng: "Được, ta sẽ mau chóng tìm được đường đi ra ngoài."
Bọn họ lấy thân nhập kính, vốn là vì tìm kiếm phương pháp phá giải thời gian nguyền rủa, nay nguyền rủa đã phá, thậm chí làm cho Sở Chước thức tỉnh lực lượng của bộ tộc Tư Túc, tự nhiên không cần ở lại trong Huyễn Tâm Kính nữa. Về phần muốn dựa vào Huyễn Ngu chủ nhân Huyễn Tâm Kính dẫn bọn hắn rời khỏi chuyện không may, đó là không có khả năng, từ lúc bọn họ đột nhiên rơi đến chỗ ảo cảnh ẩn chứa thôi - tình này, không cẩn thận một cái hắn đã bị đẩy, có thể biết con tiểu hồ ly đó căn bản là không đáng tin cậy.
Vẫn phải dựa vào chính mình thôi.
Lực lượng va chạm ở trong cơ thể, làm cho Sở Chước không dám dễ dàng dùng lực, cả người đều mềm nhũn, hơn nữa bọn họ vừa rồi mới song tu không lâu, rất dễ dàng làm cho nam nhân hiểu sai.
Ít nhất Phong Chiếu lại muốn nghĩ sai, cả đầu đều là việc song tu lúc trước.
Phong Chiếu từ trong túi càn khôn lấy ra một bộ pháp bào, tùy tiện phủ lên trên người, khép lại vạt áo xong, lại lấy ra một bộ quần áo nữ, nâng nàng dậy, mặc vào cho nàng từng cái từng cái.
Thần sắc hắn nghiêm túc mà cẩn thận, tựa như đang hoàn thành một chuyện thần thánh mà trang trọng.
Hắn mặc quần áo cho nàng đồng thời, nhịn không được ngắm nhìn đống rẻ rách xếp trên đất đó.
Đây là áo bào lúc trước bị hắn dùng sức xé rách, mặc kệ là dưới tình thế cấp bách xé rách quần áo trên người nàng, hay là lúc này cẩn thận mặc quần áo vào cho nàng, đều làm cho hắn phá lệ thỏa mãn.
Chờ mặc ổn thỏa y phục cho nàng, Phong Chiếu thò cánh tay ôm nàng, tuân theo bản năng giống đực, vành tai và tóc mai chạm vào nhau với nàng, thanh âm tràn ngập vui thích, cúi đầu khàn khàn nói: "Chước Chước, ta thật cao hứng."
Sở Chước ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn đến mặt hắn đỏ đến tận bên tai, tươi cười trên mặt có chút ngốc, ngốc đến trong lòng nàng đều dâng lên ngọt ngào, có chút ngượng ngùng, cũng nhẹ nhàng mà vâng một tiếng theo.
Tuy rằng không nằm trong dự liệu, nhưng cực kì hạnh phúc.
Phong Chiếu nghe được nàng đáp lại, cười ngây ngô trên mặt có thế nào cũng dừng không được, cúi đầu hôn xuống ở trên trán trắng mịn của nàng, chỉ là khi môi vừa đụng chạm đến trán của nàng, đột nhiên giật mình.
"Thế nào?" Sở Chước ngửa đầu nhìn hắn, phát hiện trên mặt hắn nháy mắt có biến hóa.
Thần sắc Phong Chiếu trở nên phức tạp, ngón tay vô ý thức phủ lên mi tâm của nàng, vừa rồi, trong nháy mắt, hắn rõ ràng nhìn thấy chỗ mi tâm của nàng hiện lên Ngũ Mang Tinh, ẩn chứa tinh lực. Đây là lực lượng của Tư Túc, giống nhau như đúc cùng với Tinh Chi Túc trên tháp cao Ngũ Mang Tinh, chỗ mi tâm của Phất Chước cũng có Ngũ Mang Tinh giống như vậy, đại biểu cho bộ tộc Tư Túc.
Lực lượng của Tư Túc đã thức tỉnh ở trong thân thể nàng.
"Là Ngũ Mang Tinh, lực lượng của Tư tTúc thức tỉnh rồi." Nói xong, hắn lại có chút hoảng sợ, gắt gao ôm chặt lấy nàng vào trong lòng: "Tư Túc đã biến mất, nàng, nàng không cần lại gánh vác lên trách nhiệm của Tư Túc."
Nếu như đã chuyển thế trùng tu, thì nàng không nên lại là Tư Túc.
Nhưng dấu hiệu của Tư Túc, còn đang thoáng hiện chỗ mi tâm của nàng, tuy chỉ là linh quang chợt lóe, vẫn làm cho hắn hãi hùng khiếp vía.
Hắn lo lắng chuyện vạn năm trước lại đến một lần nữa, nhưng mà lúc này đây, hắn không còn là trẻ nhỏ ngây thơ không biết gì của năm đó, được cha mẹ bảo hộ ở sau người, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng lấy thân tế thiên địa, bảo toàn toàn bộ Hồng Mông. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
Nếu nàng lại lần nữa gánh lên trách nhiệm của Tư Túc, đến lúc đó, hắn sẽ...
Sở Chước sờ lên mi tâm của mình, không nhận ra cái gì, thấy hoảng sợ trong mắt hắn, vươn tay ôm cổ hắn, đến gần hôn lên môi hắn, hơi có ý tứ trấn an.
Nàng cũng một lòng hướng về hắn, không liên quan với cái gì khác, đơn giản là bởi vì hắn, không nỡ để hắn thấp thỏm lo âu như thế.
Rất nhanh, nam nhân miên man suy nghĩ thiếu chút nữa biến thành một tiểu thú thẹn thùng.
Sở Chước nhìn dáng vẻ thẹn thùng của hắn, nào có kiêu ngạo tùy hứng như xưa nay, ngây thơ không chịu được, nghĩ đến lúc ấy cũng là nàng đã bị ảo cảnh ảnh hưởng, chủ động đẩy hắn, lúc ấy hắn còn có giãy dụa, mong muốn còn cự tuyệt...
Sở Chước yên lặng đứng dậy, kéo kéo hắn.
Hai người đi ra sơn động, đối mặt kỳ hoa dị thảo cả sơn cốc, ánh nắng tươi sáng, toàn bộ thế giới an tĩnh đến chỉ có hai người, giống như nhạc viên của người có tình.
Nơi này cũng quả thật là thiên đường của người có tình, đạo lữ đến chỗ này, ngửi được mùi hoa trong ảo cảnh đó, khó kìm lòng nổi.
Phong Chiếu mỹ mãn trong lòng, nhưng sợ nàng tức giận, cố ý nói: "Khẳng định là con tiểu hồ ly đó ở bên ngoài làm cái gì, mới có thể khiến chúng ta lâm vào ảo cảnh nơi này, đợi sau khi rời khỏi đây..."
Nhất định phải thưởng lớn cho tiểu hồ ly.
"Đừng trách con bé, nó cũng không dễ dàng." Sở Chước vẫn thiên vị tiểu hồ ly: "Khẳng định là lúc ấy lực lượng trong cơ thể ta tăng vọt, không chỉ có đả thương đến chàng, đồng thời cũng làm cho Huyễn Tâm Kính chấn động, chỉ sợ bọn họ đều sợ hãi, dưới tình thế cấp bách, mới kéo chúng ta vào trong chỗ ảo cảnh này."
Không thể không nói, Sở Chước phân tích hoàn toàn chính xác.
Trong lòng Phong Chiếu cũng cho rằng là như vậy, kỳ thực hắn tuyệt đối không tức giận, ngược lại cảm thấy tiểu hồ ly làm tốt lắm. Nhưng mà vẫn có điểm sợ, sợ trong lòng nàng có gút mắc, mới có thể cố ý nói như vậy. Hiện tại thấy nàng không chỉ không tức giận, ngược lại còn bảo vệ tiểu hồ ly, liền biết nàng đối với ngoài ý muốn lần này cũng hài lòng tiếp nhận.
Ừ, Chước Chước quả nhiên thích hắn vô cùng, còn chủ động đẩy hắn.
Phong Chiếu ngây ngất, nếu không phải hiện tại nàng không nên lại ở lâu, thì cũng hận không thể ở lại trong ảo cảnh thêm mấy ngày nữa, tiếp tục song tu cũng tốt mà.
Hai người đi dạo ở trong sơn cốc, phát hiện ảo cảnh này cũng chỉ có cái sơn cốc, ngoài sơn cốc không có đường ra.
Nàng có chút bật cười, nhìn về phía Phong Chiếu, hỏi: "Chàng có thể câu thông bên ngoài sao?"
Phong Chiếu nói: "Ta thử một lần xem."
Hai người song tu rồi, hắn nhận được lực lượng của Tư Túc Phất Chước tặng lại, được lợi vô cùng, hiện tại ngay cả mẹ hắn cùng Phượng chủ đều đánh không lại hắn, chỉ là một mặt Huyễn Tâm Kính lại không vây khốn được hắn.
Phong Chiếu tốn chút thời gian, lập tức đã liên hệ được với Huyễn Ngu ngoài kính.
Hắn mở mắt ra, lại cười nói: "Huyễn Ngu kêu chúng ta đợi thêm lát nữa, nó sẽ tận lực tranh thủ khống chế được Huyễn Tâm Kính, mở ra thông đạo để chúng ta đi ra ngoài, ta cũng sẽ phối hợp nó."
Đợi nghe xong hắn giải thích, Sở Chước nhất thời hiểu rõ hắn câu thông cùng Huyễn Ngu như thế nào.
Phong Chiếu lấy linh niệm của mình mở đường, dẫn đường Huyễn Ngu khống chế Huyễn Tâm Kính, mở ra thông đạo thông tới ảo cảnh này, làm cho bọn họ thuận lợi đi ra ngoài.
Nửa ngày sau, trên không sơn cốc, rốt cục xuất hiện một cái thông đạo, không gian hai người chỉ nhìn liếc mắt một cái, liền rời đi chỗ ảo cảnh đẹp đến không giống chân thật này.
Phong Chiếu có chút lưu luyến không rời, hắn quay đầu liếc mắt nhìn sơn cốc một cái, quyết định ghi nhớ lại ảo cảnh này, ngày khác phục chế đến trong không gian của hắn.
Ngoài Huyễn Tâm Kính, hai đứa tiểu động vật khẩn trương canh giữ ở trước Huyễn Tâm Kính, hai mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm vào kính.
Rốt cục, Huyễn Tâm Kính bùng nổ một luồng ánh sáng trắng, tiếp theo mặt kính tạo nên tầng tầng nước gợn, xuất hiện một cái thông đạo không gian.
Vèo một cái, hai đạo bóng dáng từ thông đạo không gian mặt kính lao vút ra, chớp mắt liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
"Lão đại, chủ nhân!"
Hai đứa tiểu động vật cao hứng kêu lên, đánh tới bọn họ.
Phong Chiếu phẩy tay áo một cái, đều ngăn hai đứa tiểu động vật lại, không cho bọn nó tới gần Sở Chước. ChieuNinh:{\}[email protected]#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d
Sở Chước mỉm cười với hai đứa nhỏ, sau đó thả người nhảy lên, đi đến bên trong một chỗ mây mù, cứ như vậy ngồi xuống nhập định.
Hai tđứa nhỏ trước là có chút nghi hoặc, về sau cảm giác được hơi thở tăng vọt trên người Sở Chước, giật mình trừng to mắt.
"Chủ nhân muốn tấn cấp rồi?" Huyễn Ngu kinh hỉ nói.
"Sẽ là Hóa Thần cảnh sao?" Tiểu Huyền Uyên cũng phá lệ cao hứng.
Phong Chiếu nhìn chằm chằm Sở Chước ngồi ngay ngắn ở trong mây mù, lơ đãng ủ rũ mà ừ một tiếng.
Hai đứa tiểu động vật nhìn Sở Chước một lát, đột nhiên đồng loạt nhìn về phía Phong Chiếu, hai mắt trừng đến tròn vo: "Lão đại, huynh cũng tấn cấp rồi?"
Phong Chiếu tranh thủ đáp lại một câu: "Cũng không."
Tuy là nói như vậy, nhưng hơi thở trên người hắn, so với trước khi tiến vào Huyễn Tâm Kính càng bí hiểm, cường đại đến làm cho bọn họ giống như đối mặt với một tòa núi cao không thể nhìn lên, làm nổi bật bọn họ nhỏ bé mà yếu ớt.
Hiển nhiên ở trong Huyễn Tâm Kính, Phong Chiếu nhất định cũng đã trải qua cái gì đó, làm cho tu vi hắn phá tan gông cùm.
Phong Chiếu nhận được chỗ tốt vô cùng, đã khó mà dùng tu vi đến cân nhắc hắn, hắn có thể áp chế tu vi ở bên trong nửa bước Bán Thần cảnh, không bước vào Bán Thần cảnh, nhưng không hề thua kém Bán Thần cảnh.
Mà hiện tại, hắn vẫn chưa có ý tứ tiếp tục tấn cấp.
Nếu lại tấn cấp, tu vi của hắn và Sở Chước chênh lệch kéo đến càng lớn hơn nữa, song tu mà nói... Có phải có chút không tốt lắm hay không? Vậy trước tiên áp chế thôi.
Phong Chiếu âm thầm tâm tư nhỏ, không người nào biết được, hai đứa tiểu động vật cũng chỉ kinh hách một lát, tiếp tục nhìn về phía Sở Chước.
Không biết qua bao lâu, khí thế trên người Sở Chước ổn định kéo lên, mây mù trong không gian bắt đầu khởi động càng thêm lợi hại.
Mặc dù không biết phiến không gian này là chỗ nào, nhưng năm đó vị đại năng kia thành thần phi thăng đã lựa chọn truyền xuống công pháp truyền thừa tại đây, có thể thấy được không gian này cũng cho phép người tu luyện tấn cấp ở đây.
Ầm một tiếng, Sở Chước bạo mở khí thế trên người, toàn bộ không gian chấn động không ngớt.
Hai đứa tiểu động vật chịu không nổi lực lượng đó, vội vàng trốn đến phía sau Phong Chiếu.
Phong Chiếu lù lù bất động nhìn lực lượng bắt đầu khởi động chỗ trung tâm, Sở Chước ngồi ngay ngắn ở đằng kia, Ngũ Mang Tinh chỗ mi tâm từ như ẩn như hiện đến rõ ràng có thể thấy được, lực lượng Tư Túc đã hoàn toàn thức tỉnh.
Thần sắc của hắn trở nên càng phát ra lạnh nhạt nghiêm túc.
Khi đạo lôi kiếp thứ nhất phủ xuống, toàn bộ Thời Chi Hạp bị chấn động.
Trong Thời Chi Hạp, Sở Nguyên Thương còn đang đau khổ giãy dụa từng thương cắn nát một ám ảnh nơi Táng Ảnh, đột nhiên cảm giác được cái gì đó, ngẩng đầu nhìn lại, xuyên thấu qua thiên không mịt mờ nơi Táng Ảnh, hắn vẫn vẫn rõ ràng nhìn thấy lôi vân ngưng tụ giữa bầu trời, còn có lôi kiếp màu tím phủ xuống.
Có người đang tấn cấp Hóa Thần cảnh ở đây.
Sở Nguyên Thương khẽ động trong lòng, chẳng lẽ là khuê nữ của hắn?
Hết chương 606.