Lúc trước Vi Phong thiếu chút nữa bị mấy thứ như mạch máu đó cắn nuốt, tuy rằng Sở Chước ra tay tốc độ mau, nhưng lúc này bộ dạng hiện tại của hắn vẫn rất là làm cho người ta sợ hãi.
Trên người hắn bò đầy mảnh vết máu dài hẹp, những vết máu đó hoàn toàn là bị thứ như mạch máu lưu lại khi bao vây, rõ ràng lúc ấy nhìn chỉ là chuyện trong nháy mắt, lại không nghĩ rằng kết quả sẽ nghiêm trọng như vậy, lúc này hắn đã toàn mất đi ý thức, nhưng từ phản ứng của hắn đến xem, rất là thống khổ.
Bích Tầm Châu nhét linh đan cho hắn, sau đ1o Vi Phong cũng chỉ là thoạt nhìn tốt hơn chút, cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Thẳng đến khi mọi người khôi phục gần đủ linh lực tiêu hao trong cơ thể, mới có thời gian chú ý tới tình huống của Vi Phong.
"Nghiêm trọng như vậy?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ hoảng sợ, vội kiểm tra cho hắn, chỉ là càng kiểm tra, càng cảm giác kỳ quái, mày nhíu chặt lại.
"Thế nào?" Sở Chước hỏi.
Những người khác cũng vây xem ở một bên, đối với thứ như mạch máu có mặt khắp nơi, chúng nó như là giết không hết, chờ bọn họ từ trong vạn pháp đỉnh đi ra ngoài, sẽ lại nhanh chóng đối đầu, đến lúc đó nếu xui xẻo giống như Vi Phong bị nó cắn nuốt một cái, vậy thì có thể không ổn rồi. Cho nên bọn họ hiện tại rất quan tâm Vi Phong có thể chữa khỏi hay không, nếu có thể trị, vậy sẽ không sợ chúng nó.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ thu hồi linh lực đưa vào trong cơ thể Vi Phong, trầm ngâm nói: "Mấy thứ kia âm khí rất nặng, đã xâm nhập vào kinh mạch cùng linh phủ của hắn, thiếu chút nữa thì khí mạch của hắn cũng muốn hủy diệt."
"Nghiêm trọng như vậy?"
Một đám người toàn hoảng sợ, kinh mạch bị hủy thì có thể trọng nắn, linh phủ và khí mạch bị hủy, vậy thì không thể tu luyện, dần dần biến thành một người phàm, sinh lão bệnh tử, lại không thể đi lên con đường thành thần.
"Còn có thể cứu không?" Sở Chước hỏi, ánh mắt nhìn về phía Vi Phong có chút đồng tình.
Khi thiếu chút nữa bị thứ sương mù màu xám không biết tên giết chết, lại may mắn sống sót, không nghĩ tới hiện vẫn phải không thể trốn được một kiếp, chẳng lẽ hắn nhất định phải ngã xuống ở đây?
Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút không xác định nói: "Ta thử xem."
Nói là thử xem, quả thật phải phí một ít thời gian, đầu tiên hắn lại kiểm tra tỉ mỉ một lần nữa cho Vi Phong, sau đó lại nhét mấy viên linh đan cho hắn treo mệnh, tiếp theo lấy ra lô đỉnh luyện đan và linh thảo, bắt đầu cân nhắc luyện chế linh đan.
Những người khác cũng không quấy rầy hắn, chuyển Vi Phong tới một cái giường đá đơn sơ duy nhất trong đỉnh —— cái giường đá này vẫn là lúc trước Sở Chước chuẩn bị cho Đan Hạc Lương, tiếp theo bọn họ liền bắt đầu chú ý tình huống bên ngoài.
Sở Chước là chủ nhân của vạn pháp đỉnh, linh thức có thể rõ ràng nhìn thấy tình huống bên ngoài, phát hiện thứ như mạch máu vây quanh bọn họ còn chưa thối lui, vẫn chi chi chít chít quấn quít lấy vạn pháp đỉnh như cũ, chặn ở trong thông đạo, liếc mắt nhìn một cái đã khiến cho lòng người ta phát rét.
Nghe được Sở Chước tự thuật, ở đây người cũng có vài phần may mắn trong lòng.
Bọn họ không có không gian giới tử có thể trốn tránh, may mắn Sở Chước có vạn pháp đỉnh có thể tạm thời trốn tránh, bằng không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Đương nhiên, bọn họ cũng có thể trốn vào trong không gian của Phong Chiếu, nhưng trừ phi đến lúc bất đắc dĩ, nếu không bọn họ vẫn không muốn cái gì cũng phải dựa vào Phong Chiếu, nếu không loại kinh nghiệm từng trải này còn có ý nghĩa gì?
Xem tình huống bên ngoài, sau khi biết được tạm thời không thể rời khỏi đây, một đám người liền an tâm đợi ở trong vạn pháp đỉnh, xem Mặc Sĩ Thiên Kỳ luyện đan.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lần đầu tiên luyện một lô linh đan, trên linh đan trắng ngọc rất tròn lan tràn vài đường văn màu đỏ, sau khi đút linh đan cho Vi Phong, Vi Phong liền phun ra ngụm máu, tình huống vẫn không thấy tốt lên như cũ, nhưng đã không thấy chuyển biến xấu, hiển nhiên lần luyện chế linh đan này đối với hắn hiệu quả không lớn, Mặc Sĩ Thiên Kỳ tiếp tục nghiên cứu.
Nhìn hắn nghiên cứu đến mồ hôi cả đầu, Khúc Sơn Hà không khỏi có chút kính nể.
Rõ ràng tu vi mới Nhân Hoàng cảnh, cũng đã có thể luyện ra linh đan cấp mười, tư chất như vậy, ở Đại Hoang giới tuyệt đối là hiếm thấy, càng không cần phải nói hắn còn là đến từ Linh thế giới, quả thực giống một yêu nghiệt. Nhân vật yêu nghiệt như vậy, nếu không có đoàn người Sở Chước dọc theo đường đi hộ tống, chỉ sợ không thể thanh thản ổn định luyện đan của hắn, để cho hắn thuận lợi trưởng thành.
Nói đến cùng, lợi hại nhất vẫn là Sở Chước.
Chi đội ngũ này, hoàn toàn lấy Sở Chước làm trung tâm, bởi vì có nàng ở đây, cũng bởi vì bao dung và lòng trách nhiệm của nàng, mới có thể tụ tập nhóm người này cùng một chỗ, đồng tâm hiệp lực, tương trợ lẫn nhau.
Tình hữu nghị này ở giới tu luyện, là vô cùng hiếm có.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ tốn thời gian năm ngày, luyện chế ra gần mười lò linh đan, mới phối trí ra linh đan trị liệu cho Vi Phong.
Hắn đặt tên linh đan này là Giáng Linh Hoàn Vân đan.
Vi Phong bị trở thành chuột bạch liên tục ăn thử mười loại linh đan kiểu mới rốt cục lượm về một cái mạng, khi mở mắt, ý thức vẫn còn mông lung, cả người mềm nhũn, trong kinh mạch còn lưu lại một chút khí âm hàn, lạnh đến sắc mặt hắn xanh trắng xanh trắng, dáng vẻ bệnh nguy kịch.
"Vi huynh đệ, hiện tại cảm giác thế nào?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi.
Vi Phong cẩn thận cảm giác xuống thân thể của chính mình, nói: "Linh phủ có chút đau đớn, kinh mạch còn có chút khí âm hàn, cái khác đã không còn trở ngại." Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{)&@#@
Nghe xong, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười rộ lên, cao hứng nói: "Xem ra Giáng Linh Hoàn Vân đan rất thích hợp trị liệu bị thương tổn do quái vật như mạch máu lưu lại, ta lại luyện thêm mấy lò để chuẩn bị." Nói xong thì cũng mặc kệ hắn, vội vàng mở lò luyện đan.
Vi Phong thấy thế, làm sao còn không rõ mình có thể lượm về một cái mạng, ít nhiều là nhờ những người này cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, hắn giãy dụa đứng dậy, chấp tay hành lễ cảm tạ với bọn họ, tiếp theo liền ngồi xuống điều tức, tranh thủ mau chóng điều tức tốt thân thể, nếu không thật sự phải biến thành liên lụy của bọn họ, đến lúc đó bọn họ có thể lại ra tay cứu hắn nữa hay không, bản thân hắn cũng không xác định.
Mấy ngày qua, Sở Chước vẫn luôn chú ý tình huống bên ngoài.
Nàng phát hiện vài thứ kia không có dấu hiệu thối lui, vẫn luôn quấn quít lấy vạn pháp đỉnh, giống như chỉ cần bọn họ không ra đi, thì chúng nó cũng không động.
"Làm sao bây giờ? Cũng không thể vẫn luôn đợi ở trong này." Khúc Sơn Hà cũng có chút sầu, mặc cho hắn có trí tuệ và mưu kế đầy rẫy, lúc này cũng hiểu được rất khó giải quyết, hắn suy tư, nói: "Thứ này như là một vật âm sát, linh khí phổ thông khó mà đối phó, có thể đối phó đều là pháp khí khắc tà phẩm cấp cao, còn có yêu hỏa của Hỏa đạo hữu..."
Pháp khí khắc tà phải tiêu hao lượng lớn linh lực, không nhất định có thể lập tức tiêu diệt chúng nó, yêu hỏa của Hỏa Lân thật ra không tệ, nhưng đồng dạng là có giới hạn, căn bản không có biện pháp cam đoan có thể vừa tiêu diệt chúng nó là thành công rời khỏi nơi đây.
"Thử Hàn Âm Linh xem?" Bích Tầm Châu nói.
Sở Chước hai mắt sáng ngời, nói: "Tầm Châu ca, vậy thử xem."
Tiếng chuông Hàn Âm có thể đông lạnh ba ngàn dặm, là một vật có tính sát thương trên diện tích rộng, nhưng đồng dạng địch ta cũng chẳng phân biệt được, tại địa phương chật hẹp này, Bích Tầm Châu không nghĩ tới sẽ dùng nó. Nhưng hiện tại bọn họ bị nhốt ở trong vạn pháp đỉnh, có vạn pháp đỉnh che chở, cũng không lo lắng.
Bích Tầm Châu lấy ra một đóa Hàn Âm Linh, dùng linh lực bao vây lấy, đợi Sở Chước mở vạn pháp đỉnh ra một cái khe, vội ném đi.
Sở Chước nhìn chằm chằm bên ngoài, phát hiện Hàn Âm Linh mới ra đi, thì liên tiếp phát ra tiếng chuông đinh linh tràn ngập hàn ý, tiếp theo lấy nó làm địa phương trung tâm, nhanh chóng bị đóng băng lên, vật như mạch máu mấp máy, đều bị đóng băng, thẳng đến nơi linh thức có thể tới, biến thành thế giới băng tuyết, giống như băng cung.
Sở Chước nhìn xem mà vui vẻ trong lòng, đ nói tình huống bên ngoài cho bọn họ, đang lúc mọi người rất cao hứng, cẩn thận nói: "Trước chờ nhìn xem một chút."
Mọi người đều hiểu rõ, kiên nhẫn quan sát tình huống bên ngoài.
Lúc này, Phong Chiếu nhảy đến trên vai Sở Chước, dùng lông mặt của mình cọ cọ gương mặt của nàng, bị tiểu cô nương tiện tay ôm đến trong lòng.
Tính nhẫn nại của người tu luyện đều rất tốt, đặc biệt ở trong mộ địa quỷ dị này, đợi như thế thêm vài canh giờ sau, Sở Chước thần sắc khẽ động, phát hiện vật như mạch máu bị đóng băng bên ngoài bị nổ mạnh ra, chất lỏng màu đỏ bắn tung tóe đầy trời đến trên băng, biến thành nước đá máu đỏ rơi xuống, một đóa Hàn Âm Linh đó cũng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà tàn lụi.
Khi Hàn Âm Linh suy tàn, thế giới tuyết tan chảy, trừ bỏ vật như mạch máu bị đóng băng nổ mạnh ra, bốn phương tám hướng lại sinh trưởng rất nhiều vật như mạch máu, chúng nó giống mạch máu của con người, lan tràn ở chung quanh, lại ngăn chặn thông đạo.
"Sáu canh giờ." Sở Chước nói: "Nhưng chúng ta không biết thông đạo này dài có bao nhiêu, cho nên có thể tranh thủ sáu canh giờ này hành động khẩn trương."
Khúc Sơn Hà nói: "Sáu canh giờ vậy là đủ rồi, đến lúc đó còn cần mọi người tốn nhiều tâm."
Sở Chước bọn họ gật đầu, nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang luyện đan cùng Vi Phong đang điều tức, dự tính lại chờ một chút.
Thẳng đến khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ luyện xong linh đan, Vi Phong cũng điều tức tốt, tuy rằng chưa khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, cũng là có lực chiến một trận, Sở Chước liền quyết định đi ra ngoài.
Chỉ có Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở lại trong vạn pháp đỉnh, sợ hắn tịch mịch, Sở Chước để Huyễn Ngu cùng bé rùa ở lại cùng với hắn.
Đợi Hàn Âm Linh lại đóng băng thế giới bên ngoài, đoàn người Sở Chước rời khỏi vạn pháp đỉnh.
Thu hồi vạn pháp đỉnh, bọn họ đứng ở bước ra khỏi không gian vạn pháp đỉnh, bốn phương tám hướng đều là vật như mạch máu bị đóng băng, sau đó Hỏa Lân bắt đầu phóng hỏa mở đường. Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Như vậy một đường đốt nóng đi qua, hun nóng ra một cái thông đạo đi về phía trước.
Thẳng đến khi bọn họ thấy sắp đi ra khỏi phạm vi đóng băng của Hàn Âm Linh, xuyên thấu qua băng tầng mỏng manh, còn có thể nhìn thấy vật như mạch máu mấp máy bên ngoài.
Bích Tầm Châu lại ném một đóa Hàn Âm Linh.
Phương pháp này mặc dù có chút chậm, cũng làm cho Hỏa Lân mệt đến ngất ngư, so với lúc trước thì bình an hơn rất nhiều, như thế đi một chút ngừng một chút, tốn thời gian vài ngày, bọn họ rốt cục lao ra thông đạo.
Khoảnh khắc lao ra khỏi thông đạo, phía sau vật như mạch máu leo lên ở trên cửa thông đạo, giống như vô số xúc tua lan tràn ra ngoài, muốn kéo bọn họ trở về, lại kiêng kị cái gì đó, không thể rời khỏi.
Một đám người nhẹ nhàng thở ra, thiếu chút nữa nhịn không được mà tê liệt ngã ngồi xuống đất.
Hỏa Lân mệt gần chết, Sở Chước thu nàng vào trong vạn pháp đỉnh nghỉ ngơi, cầm lấy kiếm Lôi Đình, tiếp tục tiến lên.
Lúc này chung quanh không có vật như mạch máu ghê tởm, nhưng bọn họ vẫn vô cùng cảnh giác, lập tức cảm giác được trong không khí khác thường, Sở Chước và Khúc Sơn Hà đồng thời ra tay, ngăn lại một quái vật hình người nhào tới.
Sau một phen chiến đấu, bọn họ lại liên thủ chém giết quái vật.
Chỉ là vừa chiến đấu xong, lại tới mấy con nữa, mọi người đều gia nhập chiến đấu.
"Làm sao có thể nhiều như vậy?" Vi Phong tránh đi móng vuốt một con quái vật, chém qua một kiếm, lại bị chấn động đến gan bàn tay run lên.
Những người khác không đếm xỉa tới hắn, đều ra sức chém giết đám quái vật.
Hít một tiếng, Sở Chước cảm giác được cánh tay tê rần, trở bàn tay đâm qua một kiếm lên miệng con quái vật cắn tới, đâm thủng đầu nó. Làn da của quái vật quả thật rất cứng rắn, nhưng có cứng rắn đi nữa thì cũng có nhược điểm.
Thẳng đến sau khi bọn họ chém giết hết thảy quái vật, cũng không xử lý vết thương trên người, vội vàng chạy tới phía trước, để tránh mùi vị huyết tinh nơi này đưa tới quái vật khác.
Khi chạy băng băng, Sở Chước cảm giác được môi trước bị một cái móng vuốt đè lại, theo bản năng há miệng, một viên linh đan rơi vào.
Nàng truyền âm cho Phong Chiếu nói tiếng cảm ơn, cảm giác được vết thương giống như hỏa thiêu trên cánh tay nổi lên một trận mát mẻ, bắt đầu khỏi hẳn, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Xem ra sau khi bị quái vật gây thương tích, cũng không phải là trí mạng.
Như thế lại vùi đầu chạy về phía trước một trận, cũng không quản là chỗ nào, chỉ cần nghe được động tĩnh, thì vội vàng tránh đi. Nơi này quái vật thật sự là nhiều lắm, quái vật lại không dễ giết, chỉ có thể tránh đi như thế.
Bọn họ cũng không biết chạy đến nơi nào, chung quanh thông đạo bắt đầu mở rộng chi nhánh, quanh co khúc khuỷu.
Chạy rồi chạy, đột nhiên Sở Chước nghe được một trận thanh âm kỳ quái, bùm bùm —— rõ ràng giống như là... tiếng tim đập.
Trong lòng nghĩ, đầu não của nàng đột đột nhiên nhảy lên, cảm thấy phía trước khả năng có tồn tại gì đó đáng sợ, nhưng đã không thể thu được chân, phía sau là một đám quái vật đuổi theo bọn họ, phát ra tiếng kêu sắc nhọn, đâm vào màng tai vô cùng khó chịu.
Cứ một đường chạy đi như vậy, hơi thở chung quanh bắt đầu phát sinh biến hóa, không còn là một mảnh âm hàn nữa, mà thêm vài phần ấm áp, Sở Chước còn chưa kịp suy tư nguyên nhân loại biến hóa này, thì đã thấy được phía trước chỗ lối ra rũ xuống cây cột thô to khúc khủy, gắn liền trên dưới, như là bộ rễ cực đại của thực vật nào đó, không chút nghĩ ngợi mà chạy tới.
Vừa mới lao ra, khi nhìn đến thứ ở phía trước, một đám người liền kinh hãi.
Hết chương 484.