Mục lục
Cùng Trời Với Thú - Vụ Thỉ Dực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Bích Tầm Châu mừng như điên trong lòng, liền muốn đi theo nữ tử áo vàng, đột nhiên ống tay áo bị một cái tay nhỏ níu lấy.

Hắn cúi đầu, chỉ thấy tiểu loli gắt gao kéo lấy ống tay áo của hắn, cố chấp nhìn hắn.

Huyền Ảnh một đôi ánh mắt sạch sẽ nhìn chằm chằm nữ tử áo vàng, vẻ mặt chờ đợi hỏi: "Kim Ô tỷ tỷ, bọn đệ có thể cùng đi không? Bọn đệ đi đến Bạch Ly Sơn, còn chưa gặp qua lão đại đâu."

Kim Ô từ trước đến giờ đối với loại nam hài tử thuần hậu nhu thuận này không có lực chống cự, lúc trước khi nàng phụng mệnh mang Huyền Ảnh cùng Huyễn Ngu về, liền rất yêu thích, vươn tay nhéo khuôn mặt Huyền Ảnh, cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên có thể, nhưng mà đến lúc đó có thể gặp được lão đại hay không, ta cũng không thể cam đoan."

"Vì sao không thể?" Huyền Ảnh vẻ mặt nghi hoặc.

Kim Ô cười cười, vẻ mặt thần bí nói: "Mọi người đi qua liền biết. Được rồi, lão đại còn chờ chúng ta, chúng ta mau đi qua, nếu như để cho hắn đợi lâu cũng không hay."


Nghe xong, mấy con Bích Tầm Châu cũng không chần chờ.

Bạch Ly Sơn cao vút trong mây, nhìn từ chân núi, nhìn không đến đỉnh.

Bạch Ly Sơn là địa phương chỉ có thần thú mới có thể đến, không có thực lực nhất định, không thể dựa vào thực lực của mình đi lên. Bích Tầm Châu bọn họ đều không phải là thần thú, mà thực lực mạnh nhất chỉ có Tinh Linh cảnh, dựa vào bản lĩnh của bọn họ, tự nhiên không thể đi lên, bọn họ cuối cùng là được Kim Ô mang đi theo.

Bạch Ly Sơn mây mù lượn lờ, linh khí bức người, như cùng một thế ngoại tiên cảnh.

Đáng tiếc lúc này tiên cảnh bị một mảnh hắc ám nhìn không tới cuối cùng bao phủ, tất cả sinh linh tiến vào trong thế giới hắc ám, đều sinh ra một loại cảm giác không thể không sợ hãi chúa tể của mình.

Huyễn Ngu lạnh run, theo bản năng nắm chặt ống tay áo Bích Tầm Châu.

Trên mặt Bích Tầm Châu lộ ra vẻ hoảng sợ, rất nhanh liền thu liễm, Huyền Ảnh phản ứng chậm nửa nhịp, thiếu niên bộ dạng trì độn chậm chạp, có vẻ rất bình tĩnh.

Kim Ô nhìn bọn hắn phản ứng, cười tủm tỉm nói: "Không cần sợ hãi, đây là địa hạt của lão đại."

"Cái gì?" Bích Tầm Châu theo bản năng hỏi.

Kim Ô không muốn nhiều lời, dẫn bọn hắn đi vào trong bóng đêm.

Một thế giới hắc ám, im hơi lặng tiếng, nhìn không tới cuối cùng, uy áp cường đại như có như không, khiến người ta không khỏi hồi hộp vạn phần. Nếu như bên cạnh không có Kim Ô đi chung, chỉ sợ bọn họ sẽ nhịn không được muốn biến trở về nguyên hình, thoát khỏi nơi đây.

Đáng sợ!

Nếu v đây là phạm vi của lão đại, như vậy ở trong lĩnh vực của hắn, tất cả bọn họ đều là con rối của hắn, tùy tiện đắn đo chém giết.

May mắn, chủ nhân lĩnh vực không có ác ý với bọn họ.

Kim Ô lại rất tự tại, dĩ nhiên thói quen lĩnh vực hắc ám như vậy.

Nàng mang theo bọn họ một đường đi tới, không biết đi bao lâu, rốt cục dừng lại, thần sắc tùy ý trên mặt biến mất, nhìn thẳng hắc ám phía trước, một đôi mắt tràn ngập sáng lấp lánh, cung kính nói: "Lão đại, Bích Tầm Châu bọn họ đến đây."

Huyễn Ngu cùng Huyền Ảnh nhịn không được nhìn về phía Kim Ô, trên mặt lộ ra vẻ ngây thơ, dường như không rõ vừa rồi Kim Ô còn nói nói cười cười vì sao đột nhiên thay đổi thần sắc.

Nàng không phải dẫn bọn hắn tới gặp lão đại sao?

Bọn họ đã quen cục bông tròn đi theo bên người Sở Chước, thời điểm không gây sự, tựa như con yêu sủng bình thường, làm ổ ở trong lòng Sở Chước, an tĩnh đến làm cho người ta dễ dàng xem nhẹ. Cho dù có thực lực cường đại, nhưng nó rất ít sẽ bày ra, trừ bỏ khi lần đầu gặp mặt áp chế qua bọn họ, thời điểm khác nó tựa như không tồn tại.

Lâu dài, khi bọn họ đối mặt A Chiếu, đã quen tùy ý ở trước mặt hắn.

Cho nên bọn họ không hiểu lắm Kim Ô cung kính nghiêm túc, ánh mắt giống như nhìn tín ngưỡng.

Hai đứa nhỏ nghĩ, nhịn không được mở to hai mắt nhìn về phía chỗ hắc ám, đáng tiếc trừ bỏ một mảnh tối đen ra, bọn họ căn bản không thể thấy rõ bóng dáng lão đại.

Phiến lĩnh vực hắc ám này cũng rất cổ quái, bọn họ có thể thấy rõ ràng người bên cạnh, lại nhìn không tới cái khác.

Chẳng lẽ đây là Kim Ô nói, bọn họ không nhất định có thể nhìn thấy lão đại?

Bích Tầm Châu thần sắc thanh lãnh, mặt không chút thay đổi, nhìn không khác gì bình thường, trong trường hợp này tim cũng treo lên.

Hắn vẫn luôn không biết thực lực lão đại có bao nhiêu mạnh, lần đầu gặp mặt, bị nó dễ dàng đánh gãy chân sau, không thể không thần phục thực tế. Cũng bởi vì nó là thân phận thần thú, đối với nó là tâm duyệt thần phục, nhưng hắn chỉ biết là A Chiếu đi theo bên người Sở Chước, lại chưa từng nhìn thấy bản thể chân chính của nó cường đại cỡ nào.

Kim Ô nói đây là lĩnh vực của lão đại, tuy rằng chỉ lộ một góc băng sơn, đã làm cho bọn họ rất hồi hộp. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Lúc này, trong bóng đêm vang lên một thanh âm trầm thấp, giống như không chỗ nào không có: "Sáng quắc ở biển thời gian."

"Cái gì?" Huyễn Ngu giật mình kêu lên, vẻ mặt chờ đợi hỏi: "Lão đại, huynh tìm được chủ nhân rồi?"

Bích Tầm Châu cũng vẻ mặt kinh ngạc, bất chấp lại nghĩ khác, hỏi: "Lão đại, ngươi làm sao mà biết được? Là người đi ra ngoài tìm truyền tin tức về? Chủ nhân hiện tại thế nào?"

Huyền Ảnh đồng dạng vẻ mặt chờ đợi hỏi: "Lão đại, chúng ta phải đi biển thời gian sao?"

Vẻ mặt Kim Ô kinh ngạc nhìn ba con yêu thú này, phát hiện thực lực của bọn họ không bằng gì, nhưng lão đại giống như đối bọn họ rất tốt, nếu không bọn họ nào dám ngươi một câu ta một câu hỏi không ngừng? Lão đại biến mất một trăm năm nay, không biết đi nơi nào, vì sao trở về đột nhiên dẫn theo mấy con yêu thú cấp không cao trở về.

"Ta phỏng đoán ra, nàng không sao." Trong bóng đêm truyền đến thanh âm trở nên trầm thấp.

"Phỏng đoán?" Huyễn Ngu cùng Huyền Ảnh vẻ mặt mê mang.

Bích Tầm Châu vừa động trong lòng, nhìn hắc ám chung quanh, nghĩ đến thân phận của A Chiếu, liền hiểu rõ hẳn là hắn thiên phú thần thông.

Đột nhiên, Bích Tầm Châu hồi thần, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía hắc ám, hỏi: "Lão đại, ngươi biến hóa rồi?"

Kim Ô nghe thanh âm thế, ánh mắt đều trừng lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bọn họ, cái gì kêu "Ngươi biến hóa rồi"?

Bích Tầm Châu thoáng nhìn thấy thần sắc của nàng, trong lòng khẽ động, hiểu rõ mình khả năng hiểu lầm cái gì.

Lúc này, chợt nghe được trong bóng đêm vang lên một tiếng hừ lạnh, giống như coi thường trả lời vấn đề ngu xuẩn này, tiếp theo nghe được hắn nói ới Kim Ô: "Thông báo xuống, chuẩn bị đi biển thời gian."

Kim Ô ứng một tiếng, liếc mắt nhìn Bích Tầm Châu bọn họ một cái, hỏi: "Lão đại, muốn dẫn mấy vị này đi sao?"

"Bọn họ ở lại."

Bích Tầm Châu vội nói: "Lão đại, ta đi cùng ngươi đi." Sở Chước mất tích lâu như vậy, hắn thật sự lo lắng.

"Không cần, tu vi của các ngươi rất thấp."

"Vậy Hỏa Lân?"

"Lão tam bồi luyện đan sư."


Bích Tầm Châu không lời nào để nói.


Tuy rằng hắn không biết biển thời gian ở nơi nào, nhưng có thể kêu tên này, hẳn là rất nguy hiểm.


Bên cạnh Kim Ô nhìn bọn họ ngươi một lời ta một lời, đều muốn trừng lòi mắt ra, trên mặt kinh ngạc càng thêm rõ ràng, lão đại thế nhưng hòa khí đối với những người này như vậy, thời gian


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK