Editor: ChieuNinh
Tuy nói muốn đánh tỉnh những người bị huyễn yêu mê hoặc, nhưng cũng không thể tùy tiện mà chạy tới động thủ, nếu không phải chống lại đám người tu luyện chỉ số thông minh có bệnh nhẹ, thực lực chưa giảm, cũng là bọn họ chịu thiệt.
Lúc này A Chiếu không dự tính động móng vuốt, Sở Chước cũng không muốn để cho quá nhiều người biết A Chiếu đặc biệt.
Vì thế Sở Chước cùng đám người Thái Kiệt thương lượng một lát, quyết định dùng biện pháp không cần ra mặt cũng là cực thực dụng nhất: Đánh lén!
Người đánh lén: Sở Chước, Thái Kiệt, Luyện Vân Long Đằng, U Minh Phong Lan.
Hai tên luyện đan sư gà còi sức chiến đấu không ra làm sao Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Đan Phong không cần ra tay, bọn họ chỉ cần sai sử chiến sủng đi theo phía sau bọn Sở Chước phối hợp với bọn họ làm đánh lén là tốt rồi.
Quyết định xong, Sở Chước cùng Thái Kiệt liền lấy vũ khí ra, lựa chọn mục tiêu, dự tính đến đánh lén từng người một.
Người thí nghiệm trong không gian này có vẻ nhiều, có tới hai mươi người, trừ bỏ nữ nhân luyện đan sư đó ra, tu vi người tu luyện khác đều ở phía trên Nhân Vương cảnh, nếu như trực diện chống lại, quả thật bọn họ chịu thiệt.
Nhưng lại có một nguyên nhân trọng yếu, nhóm người này lúc này bị huyễn yêu mê hoặc, đã không có lý trí người bình thường đáng nói, căn bản không chịu được kích thích, nếu để cho bọn họ liều mạng đánh nhau, càng có hại.
Đánh lén là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Sở Chước cùng Thái Kiệt ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó, mắt thấy đám người tu luyện kia vì nữ nhân một lời không hợp liền lao vào nhau, Sở Chước xem xét đúng thời cơ, nhảy lên, một kiếm gõ lên đầu một người tu luyện đưa lưng về phía bọn họ.
Người tu luyện đó yếu ớt ngã xuống đất, sau đó bị Luyện Vân Long Đằng ở bên cạnh trói lại nhanh chóng kéo dài tới trong bụi cây.
Tiếp theo, Luyện Vân Long Đằng lại xuất mã, từ dưới đất nhảy lên, đánh ngã một người tu luyện, sau đó trói thành bánh chưng kéo lại đây, Sở Chước thì lại đánh một kiếm cho bất tỉnh.
Đây rõ ràng lưu loát đánh lén cho bất tỉnh, thời gian cũng chưa đến mấy hơi thở, thì đã quật ngã hai người tu luyện, nhưng lại không bị đám người tu luyện đang đánh nhau phát hiện, Thái Kiệt cùng Đan Phong nhìn xem đều trợn tròn mắt.
Mắt thấy Sở Chước tiếp tục ra tay với tên quỷ xui xẻo thứ ba, Thái Kiệt cùng Đan Phong đều cảm thấy bọn họ cũng không thể cứ nhìn, để cho một nữ nhân làm việc, thì cũng đều ra tay.
Thái Kiệt thời cơ tìm kiếm đối tượng đơn độc, cũng học như Sở Chước, một kiếm đánh bất tỉnh.
Chỉ là kiếm của hắn là linh kiếm loại bình thường, không giống trọng kiếm của Sở Chước là đặc thù chế tạo, cho nên mỗi lần hắn đều cần đánh hai lần. Mà Đan Phong cũng sai sử U Minh Phong Lan, ngụy trang thành linh thảo phổ thông tiếp cận, sau đó dùng vòi của nó trói người kéo đi, để cho Thái Kiệt đánh bất tỉnh.
Bốn người ăn ý mười phần, phối hợp được vô cùng hoàn mỹ.
Cũng may mắn những người tu luyện đó đều đang hết sức chuyên chú tranh giành nữ nhân, không rảnh chú ý chung quanh, mới có thể để cho bọn họ thuận lợi như vậy.
Ở khi chỉ còn lại có tám người tu luyện, những người đó rốt cục phát hiện đám người Sở Chước ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó âm thầm động thủ, thì lập tức giận dữ.
"Tiểu nhân phương nào, thế nhưng đánh lén sau lưng, có giỏi thì lăn ra đây!"
Bốn người bị đạn lôi bạo nổ tung ở bên chân bức đi ra.
Thái Kiệt và Đan Phong đều nhận ra đây là một loại đạn lôi bạo đặc biệt Lôi Trì bảo có, không khỏi đoán trong những người này có phải có người Lôi gia hay không, hoặc là chính là thông qua phương pháp làm cho Lôi gia mới có đạn lôi bạo, mặc kệ là loại nào, đều chứng minh thân phận bất phàm.
Nhìn đến bốn người này, thần sắc tám người tu luyện đó hơi dừng lại, tức giận trên mặt hoãn đi vài phần.
Bốn người, ba nam tu, một nữ tu, làm thiểu số, Sở Chước rất vinh hạnh trở thành mục tiêu của đám người tu luyện kia ở đây.
"Giữ cô gái này lại, tên khác giết."
"Giết rất đáng tiếc, không bằng giữ lại làm việc?"
"Có việc gì cần làm? Còn không bằng giết, tránh cho nhiều người tranh giành."
"Ai nói không có việc? Về sau chúng ta phải sinh sống ở trong này, dù sao cũng phải có người đào núi cất nhà, vì đời sau, nhất định phải có dự tính lâu dài."
"Ý kiến hay."
"Này, các ngươi cũng dám coi trọng nữ nhân khác!" Nữ luyện đan sư làm cho đám nam nhân hoa tâm này chấn kinh rồi.
"Đừng nháo, nháo nữa cũng thay đổi không được chuyện thực tế ngươi xấu hơn nàng ta."
"Lão nương giết các ngươi!"
Đám người Sở Chước: "... ..."
Nhìn nữ nhân luyện đan sư đó phẫn nộ đập một viên lại một viên đạn lôi bạo tới tám nam nhân, nổ đám bọn họ đến chạy trối chết, bốn người đứng bên cạnh thần sắc vi diệu.
Lúc này bốn người chỉ có một ý tưởng: Mẹ nó não tàn!
Đặc biệt là Đan Phong cùng Thái Kiệt, lúc này làm những người đứng xem, đứng nhìn đám người tu luyện trò hề, rốt cục hiểu rõ cảm thụ lúc trước Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ khi nhìn bọn họ càn quấy, quả thực xấu hổ đến không chịu được.
Nữ luyện đan sư dã man đó rất nhanh thì bị tám người tu luyện chế phục, sau đó bọn họ tiếp tục quyết định đi đến chỗ bốn người Sở Chước. Bốn người nghe được rất khó chịu, có một loại tâm tình vi diệu bọn họ thế nhưng bị một đám úng não làm thành yếu ớt.
Nếu không biết lúc này bọn họ bị huyễn yêu ảnh hưởng, thật muốn đánh chết bọn họ. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Sở Chước lười nhìn tiếp, mang theo Luyện Vân Long Đằng xông lên đi, trực tiếp đánh tới.
Một người tu luyện nghênh diện mà đến rất nhanh bị Sở Chước sử dụng kiếm đánh thành đầu heo, kêu thảm cầu xin tha thứ, hiển nhiên dưới cơn đau đớn, lý trí đã thanh tỉnh, biết lúc này xin tha.
Sở Chước tiếp tục đánh.
Nhìn đến nàng nháy mắt trở nên hung tàn vô cùng, vung trọng kiếm kinh người, Thái Kiệt cùng Đan Phong đều có chút sững sờ, đợi đám người tu luyện xông lên, bọn họ cũng vội vàng đánh trả.
Chỉ cần đánh người đau, tự nhiên cũng thanh tỉnh, cũng không cần thật sự đánh cho ngươi chết ta sống.
Trận chiến đấu này rất nhanh thì chấm dứt, tám người đó đều bị Sở Chước bọn họ thảnh thơi đánh đến thập phần thê thảm, mà mấy người bị đánh lén hôn mê, ngược lại không chịu cái tội này.
Đương nhiên, một đám chờ sau khi bọn hắn bị Hủ Xuân hoa xông tỉnh lại, cũng không biết loại nào có vẻ thảm hơn.
Khi Đan Phong nhìn thấy Sở Chước lấy ra Hủ Xuân hoa, biểu tình cũng dại ra.
Đợi hương vị Hủ Xuân hoa vô cùng hôi thối rốt cục tiêu tán, Đan Phong run rẩy chỉ vào Sở Chước: "Cô..."
"Cái gì?" Sở Chước nghiêng đầu nhìn hắn.
Tươi cười ôn nhu, dung nhan trắng trẻo duyên dáng, trên vai còn có tiểu yêu thú bán manh... Thật đáng yêu!
Đan Phong nháy mắt liền mặt đỏ, cảm thấy hắn nhất định vẫn còn bị huyễn yêu ảnh hưởng, nếu không tim sẽ không đập được nhanh như vậy.
Thái Kiệt và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều không có chú ý tới tiểu thiếu gia khác thường, hai người đang thuyết minh tình huống cùng đám người tỉnh táo lại kia. Bọn họ một người trầm ổn tin cậy, một người nhiệt tình sáng sủa, rất nhanh khiến cho người ở đây đều hiểu được bọn họ dị thường lúc trước.
Một đám người tu luyện cùng luyện đan sư nghĩ đến hành động vừa rồi của bọn họ, nghẹn đỏ mặt.
Nữ nhân luyện đan sư đó xấu hổ đến che mặt, hận không thể trốn đi.
Đan Phong và Thái Kiệt thấy thế, nhịn không được âm thầm thở ra một hơi ở trong lòng, thật sự là quá tốt, thì ra còn có nhiều đồng bạn như vậy, xem ra bọn họ cũng không phải mất mặt nhất.
Sau khi giới thiệu tên với nhau, thì mới biết được trong nhóm người này, thế nhưng thật sự có người Lôi Trì bảo, lại còn là nhất mạch chính hệ gia chủ Lôi Trì bảo, đó là nữ luyện đan sư lúc trước đó dùng đạn lôi bạo đập người, tên là Lôi Luân Âm.
Người tu luyện khác trừ bỏ tùy tùng của Lôi Luân Âm ra, đại đa số xuất thân danh môn chính phái, xưa nay làm việc tác phong cực kì chính phái, nào biết đâu một khi trượt chân, thế nhưng làm ra việc hiếm thấy đó, quả thực là sỉ nhục từ trước tới nay.
Ở trước khi đến đại lục Nghiễm Nguyên, Sở Chước cũng từ chỗ đám người Kha Tử Văn biết được đại khái tình huống các thế lực trên đại lục Nghiễm Nguyên.
Lôi Trì bảo này là một trong thế lực lớn lâu đời ở đại lục Nghiễm Nguyên, tuy rằng so ra kém Kiền Nguyên tông, nhưng địa vị ở đại lục Nghiễm Nguyên cũng không thấp. Đặc biệt vũ khí bí mật đạn lôi bạo của Lôi Trì bảo, lực sát thương cực đại, là một trong mười vũ khí linh khí trên bảng xếp hạng đại lục Nghiễm Nguyên.
Bình thường đạn Lôi bạo không dễ dàng bán ra ngoài, chỉ có người của Lôi gia hoặc là thế lực có quan hệ tốt cùng Lôi gia mới có thể mua một ít.
Sở Chước nhìn chằm chằm Lôi Luân Âm lúc tức giận, có vẻ càng phát ra mỹ diễm vô cùng, trong lòng cân nhắc, có cơ hội, có lẽ có thể mua chút đạn lôi bạo cùng Lôi Trì bảo.
Đám người kia tỉnh táo lại thì mặt mang vẻ xấu hổ đi tới cảm tạ Sở Chước bọn họ giúp, Sở Chước cùng bọn người Thái Kiệt rất rộng rãi tỏ vẻ không có gì, cũng không đề cập hành động điên cuồng lúc trước của bọn họ.
Dù sao mọi người đều là tám lạng nửa cân, ai cũng đừng cười ai.
Làm ra một chuyện ngu ngốc như vậy, nhóm người này đối với huyễn yêu mê hoặc lòng người trong không gian này tức đến không thôi, bọn họ nghe xong đám người Sở Chước tự thuật, cũng lựa chọn tẫn đãi phá hủy không gian này. Sau đó phá vỡ mặt đất, nổi giận đùng đùng nhảy xuống chỗ sâu trong đại liệt cốc, trước giết chết huyễn yêu đang trốn tránh trong lòng đất cho xong việc, lấy cái này để tiêu tan mối hận trong lòng.
Sở Chước cùng đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ rất bình tĩnh nhìn, trong lòng lại âm thầm may mắn bọn họ thanh tỉnh được kịp lúc, không có làm ra hành động rất mất mặt.
Đan Phong và Thái Kiệt cũng lựa chọn trầm mặc.
Một đám người hùng hổ xuyên qua địa bàn huyễn yêu, lại đi đến một không gian sơn minh thủy tú.
Vừa mới đến, bọn họ liền gặp được một đám cướp bóc, hơn nữa tranh giành cũng là người, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân đều tranh, đoạt được là đi thành thân.
Tam quan của mọi người nhất thời rách nát, không nghĩ tới bản lĩnh mê hoặc của huyễn yêu này đáng sợ như vậy, ngay cả tam quan của con người đều có thể vặn vẹo thành như vậy.
Lôi Luân Âm kế thừa tính tình nóng nảy Lôi gia, khi bị hai người tu luyện tranh cướp, không khỏi nhớ tới chuyện xấu hổ lúc trước, liền bùng nổ ngay tại chổ, lại lấy đạn lôi bạo nổ người, nổ đến đám người tu luyện này đều thăng thiên, hoàn cảnh chung quanh cũng bị đạn lôi bạo nổ đến hoang tàn khắp nơi, một đám người tu luyện điên cuồng đều bị nổ tỉnh lại, dại ra nhìn bọn họ.
"Đều thanh tỉnh rồi?" Lôi Luân Âm nổi giận đùng đùng hỏi.
Mọi người: "... ..." Nhìn đến nữ luyện đan sư giống như nữ ma đầu này, bọn họ tình nguyện không tỉnh!
Lôi Luân Âm dữ tợn nghiêm mặt, nổi giận đùng đùng lại dẫn người nhảy xuống đại liệt cốc, tất nhiên đều muốn chém giết tận diệt đám huyễn yêu làm ác kia, mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Sở Chước xen lẫn trong trong đám người, nhìn Lôi Luân Âm làm một luyện đan sư, so với người tu luyện còn hung tàn hơn mang theo người một đường nổ giết qua đi, nhịn không được mà suy đoán trong túi càn khôn của nàng rốt cuộc có bao nhiêu đạn lôi bạo.
Đạn lôi bạo thật đúng là dùng tốt, nổ một cái chuẩn một cái.
"Sở tỷ, muội tử đó tính khí thực lớn." Mặc Sĩ Thiên Kỳ vụng trộm nói cùng Sở Chước: "Vẫn là cô tốt." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
So sánh ra, Sở cô nương vừa săn sóc lại ôn nhu có năng lực đánh nhau... Thật sự rất tốt, ôi chao, Mặc Sĩ Thiên Kỳ tràn đầy thấu hiểu.
Sở Chước cười nhìn hắn: "Ta thật sự rất tốt?"
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng gật đầu, còn kém tỏ vẻ thề thốt, Sở Chước không giống như những người chỉ đẹp đẽ vẻ bên ngoài, ở trong lòng hắn là tuyệt nhất, cho nên Sở tỷ cô trăm ngàn lần đừng phát trọng kiếm nha.
Kế tiếp, bọn họ lại phá hư vài cái không gian huyễn yêu khống chế, người thanh tỉnh cũng càng ngày càng nhiều, đội ngũ càng ngày càng khổng lồ.
Liên tục diệt sát vài cái không gian huyễn yêu chế tạo rồi, Lôi Luân Âm rốt cục thu hồi tính khí táo bạo, thoạt nhìn tâm bình khí hòa rất nhiều. Không chỉ có nàng, người tu luyện khác cũng một dạng, đặc biệt khi bọn họ biết mất mặt không chỉ có mình, mà còn có rất nhiều đồng bạn, cái loại tâm tình có xấu cùng làm này, rất nhanh thì để bọn hắn bình tĩnh lại.
Chờ bọn hắn một đường giết qua đi, sau khi phát hiện lại một lần đánh tỉnh một đám người tu luyện lại, mặc kệ như phá hư thế nào, vẫn không có thể rời khỏi phiến không gian này như cũ, khi tiếp tục hướng tới một cái khác, mọi người hai mặt nhìn nhau.
"Chẳng lẽ này đã là cuối cùng?" Mọi người đoán nói.
"Có nhìn thấy truyền tống trận không?"
"Cũng không."
Một đám người đứng ở trên một cái đỉnh núi bị bọn họ phá hư, nhìn khe hở vỡ ra dưới mặt đất, liếc mắt một cái thì có thể nhìn đến đáy, không có bóng dáng huyễn yêu, cũng không cảm giác được gió khác thường truyền đến từ phía dưới, có thể thấy được phía dưới đã không còn đường.
Mọi người bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục tìm ở chung quanh.
Lôi Luân Âm tìm được không kiên nhẫn, nàng nhìn nhìn ở chung quanh, thẳng tắp mà đi tới Sở Chước.
Chung quanh nam người tu luyện nhìn đến nàng, vội vàng nhường đường.
Vừa rồi muội tử này một đường đập đạn lôi bạo, hành vi nổ người thăng thiên, đã dọa mềm chân thứ ba của đám nam nhân này rồi, cho dù nàng bộ dạng có xinh đẹp, thân phận cao tới đâu cũng tiêu thụ không nổi.
Lôi Luân Âm là một loại hình xinh đẹp nữ tính, phối hợp với tính tình hỏa bạo, làm cho người ta một loại cảm giác tức giận trái lại đẹp mắt nhất, chỉ là thích dùng đạn lôi bạo nhà mình chế tạo nổ quá mức hung tàn, cũng làm cho người ta rơi rụng suy tư YY.
Khi Lôi Luân Âm nhìn thấy Sở Chước, liếc mắt đánh giá nàng một cái, nhìn đến trọng kiếm nàng dựng ở sau người, nhịn không được giống như cười.
Nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần bên ngoài Sở Chước, sẽ làm cho người ta cảm thấy đây là một nữ nhân nhu nhược cần nam nhân che chở, mà khi nhìn thấy trọng kiếm nàng để ở sau lưng, đó là linh khí hạng nặng mà ngay cả người tu luyện nam đều cực ít sẽ dùng, có thể thấy được nàng ấy cũng không phải một người nhu nhược, ngược lại thập phần cường hãn.
"Nghe nói các ngươi vẫn chưa bị huyễn yêu mê hoặc? Là ngươi đánh tỉnh ngốc tiểu tử Kiền Nguyên tông đó?" Lôi Luân Âm hỏi.
Đan Phong trợn mắt nhìn: "Ngươi nói ai là ngốc tiểu tử?"
Lôi Luân Âm không để ý đến hắn, chỉ nhìn Sở Chước.
Sở Chước ho khan một tiếng, đơn giản nói một lần chuyện bắt đầu từ khi bọn họ tiến vào vòng thử luyện này. Thời điểm biết được Sở Chước là bị chính yêu sủng mình dưỡng cào tỉnh, mọi người nhịn không được mà liếc mắt nhìn tiểu yêu thú ngồi xổm ở trên vai nàng một cái.
A Chiếu kiêu ngạo mà nâng cằm lên, để cho đám phàm nhân ngu xuẩn này phải nhìn kỹ tư thế oai hùng của đại gia nó.
Lôi Luân Âm: "Yêu sủng của ngươi thật đáng yêu, không biết là loài gì?"
A Chiếu: "... ..." Đáng yêu là cái quỷ gì? Không phải là hùng tráng uy vũ sao?
Sở Chước mỉm cười nói: "Ta cũng không biết, nhưng mà nó quả thật rất đáng yêu."
A Chiếu vội vàng vòng cái đuôi đến trước mặt, che khuất mặt nóng lên, trong lòng nhịn không được hắc hắc hắc.
Hắc hắc hắc, sáng quắc nói nó đáng yêu kìa! Ừ, vậy đáng yêu đi, dù sao hiện tại cũng không phải bản thể của nó, đợi nó khôi phục bản thể, đó mới là hùng tráng uy vũ.
Khi Lôi Luân Âm nghe xong Sở Chước trải qua, nhịn không được mà chau mày, thật sự không hiểu nổi vòng thử luyện thứ chín là thế nào, nếu như tất cả bọn hắn bị huyễn yêu ảnh hưởng, sau đó giống như ngốc nghếch mà thật sự chỉ lo cướp người...
Ngẫm lại đều muốn sụp đổ được không?
"Sở cô nương, ngươi thấy rằng không gian này..."
Lời của Lôi Luân Âm bị tiếng sụp đổ đột nhiên đánh gãy, trên mặt nàng lộ ra thần sắc kinh ngạc, tùy theo có chút bối rối.
Bởi vì lúc này toàn bộ không gian đang sụp đổ.
Đúng vậy, không gian bắt đầu sụp đổ, người đang ở trong không gian này đều nhịn không được mà kinh hoảng lên, dù sao một cái không gian sụp đổ đại biểu tính nguy hiểm quá lớn, tất cả mọi người lo lắng kết quả sau khi không gian sụp đổ, nếu như bị quăng đến trong hư không...
Hết chương 149.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK