Mục lục
Cùng Trời Với Thú - Vụ Thỉ Dực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Lúc này thế giới, biến thành hai thái cực, đây quả thực là thuyền lơ lửng ở trên biển thời gian giống như thủy kính, đó quả thực là di tích cổ.

Khi bọn hắn nhảy ra khỏi đại trận hộ thuyền, thân thể đổ ngược, xoay ngược lại ngã tới di tích cổ trên đỉnh đầu, một đám người bị biến thành chật vật không chịu nổi.

Cấp tốc giảm xuống cảm giác thân thể áp bách không trọng lượng, Sở Chước thậm chí có thể nghe được xương cốt của mình phát ra tiếng vang kẽo kẹt.

May mắn, khi mắt thấy sắp hung hăng ngã xuống, nàng được một lực lượng nâng lên, mềm dịu thả tới trên đất.

Những người khác vốn không có vận khí tốt như vậy, tựa như sủi cảo, đều lăn lộn rơi xuống, đặc biệt người tu luyện Tinh Linh cảnh, rơi rất thảm, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.


Sở Chước nhịn không được quay đầu, nhìn về phía Ô chủ ra tay nâng nàng lên.

Đám người Vân Nhụy tiên tử ngã trên mặt đất cũng thấy một màn như vậy, ánh mắt hơi âm u, dù cho tâm tính tốt hơn nữa lúc này cũng có chút không phải tư vị.

Nam nhân một lòng ái mộ che chở nữ nhân khác, cho dù biết người nọ là cố nhân của hắn, vẫn có chút khó mà chấp nhận.

Trường Thừa cũng là một thành viên vững vàng rơi xuống đất.

Hắn liếc mắt nhìn Ô chủ bên kia một cái, phát hiện Sở Chước bình yên vô sự, lập tức dời tầm mắt, xem xét chung quanh.

Từ trong tàn ảnh thủy kính, bọn họ có thể nhìn thấy một ít kiến trúc to lớn giống như cung điện, trong kiến trúc các loại mãnh thú như ẩn như hiện, đều biểu hiện di tích bỏ lại ở trong thời gian không tầm thường. Nay bọn họ tiến vào, phát hiện địa phương lúc này bọn họ đang đứng là một khối đất trống lơ lửng.

Không chỉ có như thế, chung quanh còn có vô số hòn đảo lơ lửng, thật to nho nhỏ không đồng nhất, tựa như san sát phập phềnh ở giữa không trung, có lớn có nhỏ, lớn như một tòa đảo thiên không, nhỏ giống như bụi bặm.

Mà phù không đảo lơ lửng dưới chân bọn họ, diện tích cũng không nhỏ, có thể nhìn thấy một rừng cây cách đó không xa, trong rừng cây hoa mộc rậm rạp xanh tươi, mọc có chút khả quan, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một ít động vật nhỏ vô hại chui ra bụi cỏ nhìn qua đám người.

Trừ cái đó ra, còn có linh thảo hỗn tạp ở trong đó.

Hai mắt Sở Chước hơi sáng, hỗn lâu cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, dưỡng thành xúc động nhìn đến linh thảo liền muốn thu thập, nếu không cả người đều không thoải mái.

Nhưng người chung quanh cũng không có động, nàng liền áp chế xúc động này, an tĩnh bàng quan.

Khócccc ——

Đột nhiên, xa xa truyền đến một trận tiếng chim hót khàn khàn.

Tiếp theo là tiếng giương cánh chấn không, phảng phất như từ xa xa bay tới bên này.

Mọi người ngưng mắt nhìn lại, rất nhanh liền nhìn thấy xa xa một mảnh đông nghìn nghịt, một đám chim bay tới bên này, chung quanh phù không đảo chằng chịt, không thể phân biệt đàn chim này số lượng bao nhiêu, là tu vi gì.

Thẳng đến khi chúng nó tiếp cận, mới phát hiện đàn chim này số lượng không ít, hơn nữa thân hình chúng nó cực kì khổng lồ, hai cánh mở ra có hơn mười trượng, mỏ chim sắc bén, móng vuốt sắc nhọn, nhìn cực không dễ chọc.

Giống như cảm giác được có kẻ xâm nhập, đàn chim này phát ra thanh âm vang dội, lao xuống đám người. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{)&@#@

Cánh vỗ lên từng đợt gió lốc, cơn lốc hóa thành một mảnh lưỡi dao gió, nơi phong nhận đi qua, như vạn vật treo cổ, chung quanh những phù không đảo bị quạt bay, những đảo nhỏ thậm chí bị phong nhận xoắn thành bụi bặm.

Chim đàn rất nhanh liền đi đến.

Trên đảo rừng cây nhỏ như là trải qua một trận bão cấp mười hai, nhổ tận gốc, hoặc là bị xoắn đến nát bấy.

Một đám người tu luyện đều xuất ra vũ khí, chém giết chim to lao xuống.

Ô chủ lui về phía sau, nhìn người tu luyện chiến đấu cùng đám chim kia, ánh mắt quét tới chung quanh.

Trường Thừa cầm tr thiên thần trượng ong tay, đồng dạng không ra tay, đang quan sát chỗ di tích cổ này, đồng thời ngẩng đầu nhìn thiên không, phát hiện mặt trên là thủy kính do biển thời gian ngưng tụ mà thành, an tĩnh ngăn cách phiến di tích này, để nó qua khe hở thời gian.

Thời gian lúc nào cũng vùi lấp rất nhiều thứ, chỉ có nghịch chuyển thời gian, mới có thể sau đó người đời xem xét đến chân tướng thời gian che giấu.

Ở dưới hợp lực của một đám người tu luyện, rất nhanh liền tiêu diệt đàn chim muông này.

Tiếp theo, bọn họ nhìn về phía Ô chủ cùng Trường Thừa, giống như đang hỏi thăm bọn hắn kế tiếp nên làm như thế nào.

Lúc này, bọn họ rốt cục chú ý tới Sở Chước bên cạnh Ô chủ, khi phát hiện tu vi của nàng, trên mặt đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, lại nhìn xem Ô chủ thần sắc tự nhiên, đều bị hắn làm hồ đồ rồi.

Đây chẳng qua là một người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, vì sao Ô chủ mang nàng tiến vào biển thời gian?

Bọn họ lúc trước vẫn chưa chú ý tới có người này, hẳn là Ô chủ lưu nàng ở tầng thứ năm trên thuyền, vẫn luôn chưa lộ mặt.

Sở Chước cầm Toái Tinh dù trong tay, bình tĩnh tùy ý các loại tầm mắt rơi xuống trên người, thân thể lại âm thầm căng cứng.

Thẳng đến những tầm mắt như có như không rời khỏi, nàng mới chậm rãi trầm tĩnh lại.

Nơi này tu vi mỗi một người tu luyện đều cao hơn nàng, tầm mắt rơi xuống trên người cho dù đã thu liễm, nhưng cũng mang theo uy áp, rất dễ dàng khiến cho nàng căng thẳng thần kinh.

Sở Chước cảm thấy còn tiếp tục như vậy, nàng không phải tu luyện được thần kinh thô to vô cùng, chính là bị biến thành bệnh thần kinh.

Trường Thừa xem qua chung quanh, nói với Ô chủ: "Xem ra di tích này rất lớn, không bằng phân công nhau làm việc? Ai tìm được chính là của người đó?"

Ô chủ cũng không phản đối, gật đầu đáp ứng.

Những người khác nghe an bài thế, vẻ mặt vui sướng. Tách ra làm việc, có lợi có tệ, chẳng qua đại đa số là lợi lớn hơn tệ, ít nhất bọn họ không cần ở khi gặp được dị bảo, bởi vì thực lực không đủ mà không tranh được người ngoài.


Trường Thừa nói xong, ánh mắt rơi xuống trên người Sở Chước, chỉ vào nàng nói: "Nàng liền do chúng ta mang đi."


Ánh mắt mọi người lại rơi xuống trên người Sở Chước, nhìn xem tới khi Sở Chước áp lực như núi, Ô chủ ứng một tiếng, giao Sở Chước cho bọn hắn.


Ô Tử


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK