Mục lục
Cùng Trời Với Thú - Vụ Thỉ Dực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Sở Chước chậm rãi uống xong một chén trà nhỏ, mới nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh.

Vừa nhìn, đã thấy hắn mắt sắc hơi trầm xuống, thần sắc rét lạnh, ngũ quan hình dáng đường cong rõ ràng, ngồi ngay ngắn ở đằng kia, giống như một gốc cây thanh tùng cổ bách, không nói lời nào, tựa như Bạch Vực Chủ cường đại căng ngạo khi mới gặp đời trước, khiến người ta liếc mắt một cái liền tâm sinh kính sợ, không dám lại liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái.

Đây là một loại chấn nhiếp của cường giả.


Cho dù hắn cái gì cũng không làm, như cũ làm cho người ta cảm giác được khí thế thuộc về cường giả.

Lúc này tóc đen chưa buộc tùy ý rối tung, chỉ có giữa tóc mai vài sợi tóc trắng như linh ngọc điêu khắc hoa văn tinh xảo trong tóc đen, như ẩn như hiện ở trong sợi tóc màu đen, hiện ra hiếm linh quang, càng làm nổi bậc khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của hắn, khí dương cương nhìn một cái không sót gì.

Sở Chước hơi hơi thu liễm đi thoải mái duy trì trên mặt, cũng trở nên trầm mặc.

Phong Chiếu vốn không nhìn nàng, nhưng cho dù không nhìn, hắn cũng có thể cảm giác được biến hóa trên người nàng, chỉ vì thật sự là rất hiểu biết nàng, dù sao đây là tiểu cô nương hắn nhìn lớn lên, nàng xưa nay thích suy tư lo nghĩ nhiều, phá lệ bất đồng phương thức làm việc tùy ý cuồng vọng của hắn.

Hắn hoãn hoãn thần sắc, vươn tay đi qua giữ chặt tay nàng, không hy vọng nàng sợ mình.

Sau đó hắn liền không biết nói cái gì nữa.

May mắn, lúc này Sở Chước cũng nâng mắt nhìn qua.

Cặp mắt minh nhuận yên lặng nhìn hắn, trong con ngươi thậm chí ảnh ngược bóng dáng của hắn, khi nhìn đến bên tai hắn đều phải nóng lên, liền thấy nàng đột nhiên nghiêng người qua.

Khi nàng mang theo hô hấp ngọt thơm nhẹ nhẹ phất qua mặt hắn, trong lúc hoảng hốt hắn mới hiểu rõ đây là cái gì, cảm giác cả người giống như đều rơi xuống trên môi.

Mềm mại, ngọt ngào, ấm áp...

Đợi khi Sở Chước thẳng người dậy, hắn mặt không chút thay đổi nhìn nàng, hầu kết nhẹ nhàng mà trượt lên trượt xuống, mới chậm rãi mở miệng: "Nàng, vừa rồi..."

"Chẳng lẽ không thể hôn?" Sở Chước hỏi lại, thần sắc của nàng rất thản nhiên, giống như vừa rồi mình chỉ là làm một việc không liên quan.

Đương nhiên không phải!

Phong Chiếu nói trong lòng, lại sợ lời ra miệng có vẻ rất sợ, nên im luôn.

Hắn ngứa ngáy trong lòng, hận không thể để nàng hôn thêm vài cái, để cho hắn lại nếm thử hương vị đó mới tốt. Nhưng kêu hắn đi chủ động, hắn lại có chút thẹn thùng, sợ mình lại kinh sợ mấy tháng không dám nhìn nàng.

"Ta thấy huynh rất tốt, liền nghĩ..." Sở Chước ho nhẹ một tiếng, rốt cuộc cũng ngượng ngùng nói gì thêm nữa.

Bởi vì nói gì thêm, người nào đó lại phải sợ thành tiểu yêu thú.

Đương nhiên, nàng hai đời cũng chưa từng chủ động làm loại chuyện này, nếu không phải hắn rõ ràng tấc tấc bức bách, lại sợ đến không dám làm, nàng cũng sẽ không chủ động.

Thấy hắn gắt gao nắm lấy tay nàng, như cũ duy trì mặt không chút thay đổi, Sở Chước lo lắng hắn thật sự sợ như vậy nữa, vội hỏi: "Không biết tình huống Thanh Từ ở Khuyết thị bên kia như thế nào, nếu chúng ta mạo muội đánh qua, vạn nhất đưa tới phiền toái cho nàng ấy thì làm sao bây giờ?"

"Bọn họ không dám." Phong Chiếu quả quyết nói, hồn nhiên không để gia tộc một vực vào mắt.

Hắn ngay cả vực chủ cũng không để vào mắt, huống chi là một tiểu gia tộc.

Khuyết thị ở trong mắt hắn, quả thật là một tiểu gia tộc.

Sở Chước tiếp tục nói: "Tuy nói năm đó Thanh Từ bị Thần Thiên Đấu Giá Hành mua đi làm nô, quả thật đáng giận, nhưng mà không phủ nhận có thể làm cho Thanh Từ tránh đi vận mệnh bị bán đến nơi lại càng không thể chịu được. Nếu thiếu chủ Thần Thiên Đấu Giá Hành là người xấu, đợi Thanh Từ không tốt, huynh làm cái gì ta cũng sẽ không ngăn cản. Vạn nhất bọn họ đối với Thanh Từ không tệ..."

Bọn họ đánh lên như thế, chẳng phải là khiến người chán ghét?

Phong Chiếu hừ một tiếng, vẫn chưa tán thành phương thức nàng làm việc.

Tu luyện đến cảnh giới bậc này của hắn, Đại Hoang giới này đã ít có tồn tại làm cho hắn kiêng kị, chỉ cần không phải xâm phạm quy tắc, hắn muốn làm việc như thế nào, không có người nào có thể nói một chữ không. Cho dù đánh lên, Khuyết thị cũng chỉ có thể chịu thôi.

Nói đến cùng, hắn kỳ thực không muốn nàng quá nhiều lo lắng cân nhắc ở một đường tu luyện, dẫn đến tâm ma.

Rõ ràng hắn vẫn luôn trông chừng nàng trưởng thành, nhưng tính cách của nàng không biết như thế nào sẽ biến thành như thế, hắn trừ bỏ làm cho nàng ít suy tư ít lo đi một chút, rèn luyện tâm chí, cũng không cách nào giúp nàng nhiều lắm.

"Ta biết huynh là tốt với ta, cảm ơn."


Sở Chước nghiêm túc nói, thấy trên mặt hắn vẫn chưa buông lỏng, nghĩ nghĩ, lại nghiêng qua hôn một cái ở trên mặt hắn.


Ngay sau đó, mỹ nam tử bên người biến thành một tiểu yêu thú cuộn thành một cục, sợ hãi tiến vào trong lòng nàng, dùng cái đuôi lông xù che đầu của mình lại.


Sở Chước thật vất vả mới nghẹn xuống ý cười đến


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK