Đoàn người Sở Chước đã đến, làm cho cả Tuyết Vụ Cốc náo nhiệt lên.
Hậu nhân bách tộc trong Tuyết Vụ Cốc đều bước ra chào hỏi cùng bọn họ, Sở Chước nhìn nhìn, không phát hiện Sở Thanh Từ cùng Sở Thanh Sương.
Không cần nàng hỏi, Sở Thanh Giáng đã nói: "Đại tỷ ở Tuyết Thần Cung, Thanh Từ gần đây ra ngoài kinh nghiệm từng trải rồi. Thanh Từ trong vài thập niên này vẫn luôn dốc lòng tu luyện, thu hoạch có chút không tệ, bởi vì tu vi tăng trưởng quá nhanh, đại tỷ lo lắng muội ấy không đủ kinh nghiệm, đạo tâm không ổn, dễ dàng nảy sinh tâm ma, nên để cho nàng ra ngoài kinh nghiệm từng trải, có đệ tử Tuyết Thần Cung đi theo, không có việc gì đâu."
Sở Chước nghe xong, mỉm cười, tâm tình tương đối có vài phần vui vẻ.
Lúc này người Bách tộc ở lại trong sơn cốc đều là một ít người trẻ tuổi, tu vi không tính là cao, bọn họ phát hiện lần này Sở Chước trở về, đi theo bên người có một quái nhân khoác một thân áo choàng đen, đều lộ thần sắc ra tò mò.
Sở Thanh Giáng cũng phát hiện trong đoàn người muội muội có thêm một người xa lạ, lúc trước thăm dò qua, chỉ biết người này kêu là Phong Ly, tu vi không thăm dò rõ ràng lắm, nhưng một thân tà sát khí như có như không, khiến người ta trực giác không quá thích.
Mặc dù không rõ nhân vật như vậy vì sao sẽ đi theo bọn họ, chỉ là vì là Sở Chước mang tới đây, hắn không nói cái gì.
Bọn họ đi đến nhà gỗ sườn núi, Sở Thanh Giáng một bên kêu người truyền tin tức cho Sở Thanh Sương trong Tuyết Thần Cung, một bên pha linh trà cho bọn hắn, lại chuẩn bị một giỏ Yêu La Quả cho Hỏa Lân bọn họ, coi tu vi của Sở Chước, vừa nhìn thấy, phát hiện Sở Chước thế nhưng lại đã tấn cấp Thánh Đế cảnh, thì vô cùng cao hứng.
"Thiên phú của A Chước quả nhiên là tốt nhất, nếu như phụ thân bọn họ ở đây, tất nhiên cũng cao hứng cho muội."
Sở Chước nhìn hắn đã tiến vào hình thức ngốc ca ca, thì chỉ hé miệng cười cười, trò chuyện cùng với hắn, từ trong đó mà biết được, mấy năm nay nàng tiềm tu ở Bạch Ly Sơn, Tuyết Vụ Đảo không có chuyện gì, có thể nguyên nhân là bởi vì bọn họ hủy đi thần mộ ở Thiểm Kim Lâm, lại bắt vài thành viên nội điện Thần Giáng Điện, dẫn tới Thần Giáng Điện bên kia có điều cố kỵ, những năm gần đây làm việc cũng trở nên vô cùng điệu thấp, làm cho bọn họ không thể điều tra ra cái gì.
Đang nói, Sở Thanh Sương lướt xuống từ tuyết sơn, đi đến sơn cốc.
Nhìn đến Sở Chước, trên khuôn mặt thanh lãnh của Sở Thanh Sương lộ ra vài phần ý cười, tiến lên giữ chặt tay của Sở Chước, đồng dạng lộ ra hình thức ngốc đại tỷ, vui mừng nói: "A Chước quả nhiên là đứa nhỏ bớt lo."
Sở Chước: "... Đại tỷ, lần này muội về đây, là có chuyện tìm mọi người."
Sở Thanh Sương lôi kéo nàng ngồi xuống, một thân hơi thở sương hàn, nhìn như là người lạnh lùng không ăn khói lửa nhân gian, làm việc lại cực kì đáng tin cậy, nói: "Đừng nóng vội, chậm rãi rồi nói."
Sở Chước không vội vã nói ra, mà là chỉ vào Phong Ly giống như một đầu gỗ, hờ hững đứng ở nơi đó nói: "Đại tỷ, đây là Phong Ly, hắn... chính là Âm Thi Vương bị tà tu trên Thanh Lâm Vực luyện hóa ra."
Nghe nói như thế, Sở Thanh Giáng trực tiếp đứng lên.
Sở Thanh Sương thần sắc đông lạnh, hai tỷ đệ cùng nhau nhìn về phía Phong Ly, thấy hắn đứng một mình một người ở đằng kia, không phù hợp với chung quanh, đối với hết thảy đều không hề có động tĩnh, giống như không nghe được lời bọn họ nói, hoàn toàn đặt mình trong thế ngoại, đối với hết thảy thế giới bên ngoài đều không có phản ứng.
Năm đó chuyện ở Thanh Lâm Vực, Sở Thanh Giáng tự mình tham dự, làm sao không biết dị tượng khi Âm Thi Vương xuất thế, chỉ là không nghĩ tới muội muội sau khi tấn cấp Thánh Đế cảnh trở về, thế nhưng mang về một Âm Thi Vương đã luyện hóa xong thân bất tử, chuyện này rốt cuộc là làm sao lại thành như vậy?
"A Chước, đây là có chuyện gì xảy ra?" Sở Thanh Sương nghiêm túc hỏi, mặc dù không rõ muội muội vì sao sẽ mang Âm Thi Vương về đây, nhưng biết Sở Chước làm việc xưa nay có chừng mực, sẽ không đưa người râu ria về Bách tộc tụ cư, Âm Thi Vương này tất nhiên có chỗ nào đó khác thường.
Quả nhiên, chờ bọn hắn nghe xong chuyện Sở Chước đã trải qua trong khoảng thời gian này, trong lúc nhất thời cả hai tỷ đệ đều câm nín.
Đồng dạng không nói gì còn có đoàn người Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Bọn họ tuy rằng đã biết được thân thế nhấp nhô của Âm Thi Vương, lại không nghĩ tới trong đó còn đề cập đến nhiều chuyện như vậy, chuyện Sở Chước đã trải qua ở trên chiến trường thượng cổ là bọn họ khó mà tưởng tượng, chẳng trách ngày đó Sở Chước không biết nói lên từ đâu.
Sau khi Sở Chước nói xong, lấy xuống chuỗi hạt châu mang ở trên cổ tay, phóng tới trên mặt bàn.
Chuỗi hạt châu này trong suốt long lanh, trong mỗi một hạt châu đều có ráng mây ngũ sắc tụ tán không ngừng, mỹ lệ không tỳ vết, lại không có pháp lực gì dao động, khó mà nhìn ra phẩm chất của nó.
Nhưng mà khi Sở Chước đặt nó tới trên bàn, Âm Thi Vương vẫn luôn thờ ơ ngẩng phắt đầu nhìn qua, tuy rằng mặt bị áo choàng màu đen che kín, lại có thể từ trong ngôn ngữ tứ chi của hắn mà biết được, lúc này hắn hận không thể cướp lấy nó. Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Sở Thanh Sương hơi hơi nhíu lấy mi mắt thanh tú.
Cung chủ Tuyết Thần Cung xưa nay bình tĩnh, trưởng tỷ ngũ phòng Sở gia, lúc này đầu óc là một mảnh hỗn loạn, chuyện đã hoàn toàn vượt qua phạm vi nàng có thể thừa nhận, cũng vượt qua nàng tưởng tượng.
Sở Thanh Giáng đồng thời cũng là vẻ mặt mê mang.
Sau một lúc lâu, thần sắc Sở Thanh Sương ngưng trọng nói: "A Chước, việc này cô cùng trọng yếu, chỉ là... tỷ kiến thức thiển cận, cũng không cách nào nhìn ra chuỗi hạt châu này là vật ra sao, nó lại có quan hệ gì cùng Bách tộc chúng ta. Không bằng như vậy đi, tỷ thỉnh Vũ Bá thúc bọn họ lại đây hỏi một chút."
Sở Chước gật đầu, nàng quay về Tuyết Vụ Đảo, chính là muốn nhìn một chút trong hậu nhân Bách tộc có phải còn có ai có thể nhận ra lai lịch chuỗi hạt châu này hay không.
Vũ Bá Hiền là hậu nhân Bách tộc có tu vi cao nhất ở lại Tuyết Vụ Đảo, thời điểm bình thường, ông ấy trấn thủ ở trong Tuyết Vụ Đảo, không cho phép người ngoài được bắt nạt lên Tuyết Vụ Đảo, kiến thức cũng là cao nhất trong Bách tộc.
Sở Thanh Sương tự mình chạy chỗ sâu trong sơn cốc, đi thỉnh Vũ Bá Hiền.
Sở Thanh Giáng cũng đi thỉnh trưởng bối tộc khác của Bách tộc ở tại trong sơn cốc, những trưởng bối đó đều kiến thức bất phàm.
Chỉ chốc lát sau, trong nhà gỗ trên sườn núi, liền tụ tập vài người lớn tuổi hậu nhân Bách tộc.
Sau khi bọn họ nghe xong Sở Chước trải qua, thần sắc nhìn về phía chuỗi hạt châu đó cùng Âm Thi Vương đều có chút bất đồng.
Đối với lai lịch hạt châu là tò mò, đối với thân phận của Âm Thi Vương, là tìm tòi nghiên cứu.
Vũ Bá Hiền cầm lấy chuỗi hạt châu, tỉ mỉ xem xét một lát, nói: "Ta cũng không biết nó là vật thế nào, chỉ là cảm thấy có chút quen thuộc..." Đáng tiếc mặc cho ông nhớ lại như thế nào, đều không cách nào vén ra đoàn sương mù bị che chắn ở trong đầu, có được đáp án chuẩn xác.
Những người khác cũng là cũng thế.
Làm không rõ lai lịch chuỗi hạt châu, đám người Bũ Bá Hiền buông hạt châu, nhìn về phía Phong Ly.
Đây là hậu đại của Thần tộc cùng Bách tộc kết hợp.
Nếu chỉ là hậu duệ Thần tộc, bọn họ có thể không lưu tình chút nào mà chém giết hoặc xua đuổi, nếu là hậu đại của Bách tộc, bọn họ sẽ nhiệt tình hoan nghênh. Nhưng hắn là hậu đại do Thần tộc cùng Bách tộc kết hợp, trên người đã có huyết mạch Thần tộc, lại có hơi thở Bách tộc, mà thân thế nhấp nhô, lại đã luyện hóa thân bất tử, không thể giết cũng không thể trừ khử.
Trong lúc nhất thời, hậu nhân Bách tộc ở đây đều có chút đau đầu, không biết nên xử lý Phong Ly ra sao.
"Ta... từng nghe nói qua hậu đại của Thần tộc cùng Bách tộc kết hợp sinh ra, nghe nói bọn họ không được hai tộc thừa nhận, bị cho rằng là tội yêu." Vũ Bá Hiền suy tư nói: "Tồn tại như vậy, hai tộc không tiếp nạp bọn họ, cũng sẽ không giết bọn họ, bình thường sẽ bị hai tộc xua đuổi..."
Nghe nói như thế, đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút nóng nảy.
"Vũ Bá tiền bối, chẳng lẽ mọi người muốn xua đuổi hắn sao? Đừng mà, như vậy hắn rất đáng thương." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói.
Trong khoảng thời gian này, ở chung cùng Phong Ly, tuy rằng vẫn cảm thấy hắn rất đáng sợ, nhưng bởi vì Phong Ly vẫn luôn an an tĩnh tĩnh, kêu làm cái gì thì làm cái đó, thậm chí nguyện ý cho hắn thử đan, không biểu hiện ra tính công kích nào, dần dần cũng liền cảm thấy như vậy, hơn nữa hắn đã được Phong Chiếu ban tên, cũng coi như là tiểu đệ của Bạch Ly Sơn, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vui lòng tiếp nhận hắn.
Cho nên, hắn có chút không muốn người Bách tộc xua đuổi Phong Ly.
Huống hồ Phong Ly đã có thân bất tử, coi như là một sức chiến đấu rất mạnh, thu nạp cho bên mình sử dụng, tương lai ưu việt nói không hết, nếu xua đuổi hắn đi, tương lai lại bị tà tu lợi dụng, rất là đáng tiếc đó.
Trong lòng đám người Hỏa Lân cũng cho rằng như vậy.
Sở Thanh Sương bọn họ không nói gì.
Bị hắn xen miệng đánh gãy, Vũ Bá Hiền vẫn chưa tức giận, ôn hòa như cũ nói: "Đây là hiện thực thời thượng cổ, chẳng qua ta cảm thấy, nếu Bách tộc thời kì thượng cổ lựa chọn xua đuổi, hẳn là có đạo lý của mình thôi."
Nói xong, ông cũng than thở một tiếng.
Bách tộc mặc dù không lãnh khốc vô tình giống như Thần tộc, nhưng bọn hắn cũng là một thành viên trong chúng sinh, tự nhiên sẽ có phương thức làm việc cùng tuân thủ của mình, tuy rằng Vũ Bá Hiền cũng không hiểu người Bách tộc luôn luôn có thể cất chứa trăm sông ngàn núi vạn vật vì sao phải xua đuổi tội yêu, nhưng ông cảm thấy trong chuyện này chắc chắn đạo lý riêng của nó.
"Vậy... hiện tại đã không phải là thời kì thượng cổ, không thể giữ hắn lại sao?" Huyễn Ngu sợ hãi hỏi. [email protected]~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Một đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội nhìn về phía Sở Chước, để cho nàng ra chủ ý.
Hậu nhân Bách tộc không nói gì.
Sở Chước khẽ cười, nói: "Vũ Bá thúc, mọi người không cần như thế, hắn đã kêu là Phong Ly, về sau là người Bạch Ly Sơn, sẽ không ở nơi này."
Nghe xong, hai tỷ đệ Sở Thanh Sương đều kinh ngạc nhìn về phía tiểu yêu thú trong lòng Sở Chước.
Đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ thì cực kì vui vẻ, hậu tri hậu giác cũng nghĩ đến dụng ý lúc ấy Phong Chiếu ban tên, quả thực càng thêm cao hứng khỏi phải nói.
Thì ra Phong Chiếu đã sớm đoán trước được một màn này, cho nên hắn không phản đối Sở Chước mang Phong Ly lại đây, nhưng Phong Ly là không có khả năng được hậu nhân Bách tộc tiếp nhận, cho nên lúc ấy mới có thể nói hắn là người Bạch Ly Sơn.
Sở Chước nhìn nhìn đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ, lại nhìn về phía thần thú trong lòng vươn ra hai cái móng vuốt lông bới cánh tay của mình, dáng vẻ tiểu yêu sủng nhu thuận, có chút không đành lòng nói chân tướng cho bọn họ. Con thú nào đó lúc ấy đặt tên là Phong Ly, thật tình không có cân nhắc đến điểm ấy, hắn chính là cân nhắc sắp xếp cho mẫu thượng đại nhân sẽ béo đánh hắn một chút, Phong Ly chính là đứa bị đánh thay hắn.
Vì hình tượng cao to của Bạch chủ, Sở Chước lại là cái gì cũng không nói.
Đối với nơi chốn về sau của Phong Ly, ở đây hậu nhân Bách tộc đều không nói gì thêm.
Tạm thời buông xuống chuyện này, bọn họ lại tiếp tục nghiên cứu chuỗi hạt châu đó, cũng cân nhắc ở trong lòng chuyện Sở Chước gặp được trên chiến trường thượng cổ, suy đoán thân phận của chủ nhân hạt châu.
Không hề nghi hoặc, thân phận của chủ nhân hạt châu, ở trong Bách tộc tất nhiên là cực kỳ trọng yếu, chỉ là từ sau đại chiến thượng cổ, Bách tộc phân tán, mà bởi vì hậu nhân Bách tộc lọt vào hậu duệ Thần tộc giết hại, rất nhiều tư liệu truyền thừa đều đã đánh mất, tin tức bọn họ có thể có được vô cùng thiếu thốn.
Sở Chước nhìn nhìn người chung quanh, đột nhiên nói: "Đại tỷ, tỷ có thể giúp muội liên hệ Khuyết thị ở Băng Vân Vực không?"
Sở Thanh Sương ánh mắt chợt lóe, nháy mắt liền hiểu rõ ý tứ của nàng: "Có thể."
Những người khác phản ứng cũng cực nhanh, đã lập tức nghĩ đến Khuyết thị bán đấu giá ngọc điệp Cửu U Minh, đối với chiến trường thượng cổ Cửu U Minh cũng có vài phần hiểu biết, trực giác Khuyết thị hẳn là biết được chút gì đó.
Mà quan trọng yếu là, Khuyết thị cũng là hậu nhân Bách tộc.
"Giao cho đệ đi." Sở Thanh Giáng nói: "Lần trước khi rời khỏi Băng Vân Vực, đệ và Khuyết Quan Hoành vẫn lưu giữ Không Minh Thạch với nhau, có việc gì có thể liên lạc hắn."
Sở Thanh Giáng lập tức bắt tay đi liên lạc Khuyết Quan Hoành.