Nghe xong mọi chuyện nàng đã trải qua, Phong Chiếu thật lâu không nói gì cả.
Sở Chước nhìn hắn, cũng im lặng không tiếng động theo.
Thẳng đến khi gió từ xa xa thổi tới, mang theo một chút oi bức cùng thê lương, bừng tỉnh nàng từ trong trầm tư, nàng nhịn không được nhìn về phía hố đen cách đó không xa, đột nhiên phát hiện, một màn hiện tại này, cùng thời gian khi nàng từng xuyên qua, tương tự dữ dội như chiến trường thượng cổ mà chính mắt trông thấy, giống như trải qua mấy ngàn vạn năm sau, lịch sử lại tái diễn.
Mà lần này, còn có người Bách tộc lấy thân tế vật sao?
Sở Chước nhìn lỗ thủng tối đen trên mặt đất, trong lòng lại dâng lên một loại tư vị phức tạp.
Sau một lúc lâu, nàng nghe được Phong Chiếu nói: "Hẳn là tình cảnh tái hiện."
"Hả?" Sở Chước nhìn hắn.
Phong Chiếu đưa tay khoác lên trên vai nàng, một đôi mắt thâm thúy tinh yên lặng nhìn nàng, thần sắc là nghiêm túc trước nay chưa có: "Chuyện mà nàng nhìn thấy, là thật, cũng là nàng tận mắt nhìn thấy. Chẳng qua là tái hiện chân tướng trên chiến trường lúc ấy, cho nàng tận mắt nhìn thấy chân tướng ngày đó, mà tái hiện hết thảy chuyện này, hẳn là do chuỗi hạt châu đó."
Sở Chước nâng tay lên, nhìn về phía chuỗi hạt châu trên cổ tay.
Nó trong suốt long lanh, chỉ có trong hạt châu mây tụ mây tán vô cớ, giống một vật phẩm trang sức cực tinh xảo yếu ớt, không có chút hơi thở lực lượng, làm nổi bật cổ tay sáng bóng hoàn mỹ của nàng.
Ánh mắt Âm Thi Vương đuổi theo rơi xuống trên chuỗi hạt châu, ánh mắt trở nên cực nóng bỏng.
Chỉ là e ngại kinh sợ Phong Chiếu, cho dù hắn vẫn luôn muốn đoạt lấy một lần nữa, lại cũng không dám ngang ngược cướp đoạt giống như vừa rồi.
Phong Chiếu chai tay đụng chạm vào hạt châu trên cổ tay nàng, nói: "Mặc dù ta nhìn không ra nó là cái gì, nhưng theo tình huống ngay lúc đó đến xem, khẳng định là nó tái hiện tình cảnh tại chiến trường thượng cổ, cho nàng lấy một thân phận của người đứng xem mà tham dự trong đó. Mà chủ nhân hạt châu... Hẳn là có thân phận tồn tại cực cao trong Bách tộc."
Tuy rằng trong lòng Sở Chước có điều suy đoán, nhưng vẫn lộ ra thần sắc kinh ngạc, nói: "Vậy huynh nói, nàng ấy sẽ là ai đây?"
Phong Chiếu lộ ra tươi cười, cả người tuấn tú tựa đang sáng lên, hắn nói: "Cái này ta cũng không biết, nhưng nàng ấy lựa chọn nhảy vào trụ lực lượng, có thể thấy được nàng ấy là một người lòng có càn khôn. Còn đại lục bãi đất hoang vắng này, nếu là ta không đoán sai, hẳn là thời kì thượng cổ, một trong những nơi tụ cư của Bách tộc." (Hoang Khư: bãi đất hoang vắng, hoang vu)
Nghe nói như thế, Sở Chước lại trầm mặc xuống.
Nàng nhớ tới lúc ấy nữ tử khôi giáp đó phủ phục khóc lóc, hiểu rõ nàng ấy không chỉ có là vì đồng bạn tộc nhân chết trận ở trên chiến trường, đồng thời cũng vì quê hương bị chiến tranh hủy diệt, còn có bản thân nữ tử cuối cùng chết đi kia.
"Nàng đã có thể có được nó, chứng minh hạt châu lựa chọn nàng." Giọng nói của Phong Chiếu trở nên nhu hòa: "Chước Chước, nàng là kỳ tích."
Sở Chước khó hiểu nhìn hắn, lời này trước kia hắn đã từng nói, nàng cứ cảm thấy hắn chỉ là vì ôm ấp cảm tình nào đó đối với nàng, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, mới có thể nói ra như vậy.
"Nàng là kỳ tích của Bách tộc." Phong Chiếu lại nói.
Sở Chước không khỏi có chút đỏ mặt, nàng ấp úng, nhỏ giọng nói: "Ta, ta cũng không có lực lượng thiên phú gì, không nhất định là người Bách tộc..." Cho dù nàng và Bách tộc có liên quan, nếu nàng không thể giống như lời nói phụ thân lưu lại, có thể thức tỉnh, thì nàng vẫn là một người thường.
Sở Chước phủ tay lên hạt châu vuốt ve, lại trở nên mờ mịt.
Mờ mịt trên mặt nàng làm cho thần sắc Phong Chiếu hơi âm u, vươn cánh tay ôm nàng đến trong lòng, nhẹ nhàng mà vỗ về trên lưng nàng, như là đang an ủi một đứa nhỏ đang mê mang ở trên đường nhân sinh.
Sở Chước tựa vào trong lòng hắn, thật lâu không nói gì.
Nàng có rất nhiều nghi hoặc chưa giải, vốn tưởng rằng tìm được chiến trường thượng cổ, phải nhận được tin tức Bách tộc, kết quả lại phát hiện, cục rối rắm càng ngày càng nhiều, làm cho nàng lâm vào trạng thái càng thêm mê mang, còn không bằng chưa từng truy tìm những thứ này, giống như đời trước, cái gì cũng không biết đi lên con đường tu hành này.
Chỉ là, đời này có rất nhiều chuyện đều thay đổi, Bách tộc ngay từ đầu liền xuất hiện ở trước mặt nàng, làm cho nàng đi lên một con đường hoàn toàn bất đồng với đời trước, giống như bên trong âm u, có lực lượng nào đó thúc đẩy nàng đi lên con đường này. [email protected]~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Phong Chiếu vỗ về nàng sau lưng phía, cúi đầu môi hôn ở giữa trán của nàng.
Nụ hôn mềm mại tràn ngập che chở thương tiếc, hắn nói: "Đừng nóng vội, vẫn sẽ biết thôi, có lẽ Bách tộc có người biết lai lịch chuỗi hạt châu này, rời khỏi nơi bãi đất hoang vắng, thì chúng ta có thể đi Tuyết Vụ Đảo tìm người Bách tộc."
Lời này làm cho Sở Chước đều phấn chấn cả người lên.
Hai mắt âm u thâm trầm của nàng khôi phục thần thái, sáng lấp lánh nhìn hắn, cao hứng nói: "Đúng vậy, Bách tộc kéo dài đến nay, cũng sẽ có hậu nhân Bách tộc biết đến. Hơn nữa, Khuyết thị thế nhưng làm sao biết được rằng Cửu U Minh có ba khối ngọc điệp, biết Cửu U Minh từng là chiến trường thượng cổ... hậu nhân Bách tộc nhất định là biết gì đó."
Thấy nàng khôi phục sức sống một lần nữa, trên dung mạo Phong Chiếu hàm chứa ý cười, một đôi mắt cứ như vậy yên lặng nhìn nàng.
Sở Chước có chút ngượng ngùng, nàng vươn tay kéo hắn xuống, muốn làm chút gì đó, dư quang khóe mắt thoáng nhìn thấy Âm Thi Vương ở bên cạnh giương giương mắt hổ, nhất thời thay đổi sắc mặt.
"A Chiếu, hắn... còn có hiện tại làm sao bây giờ?" Nàng nhìn nhìn Âm Thi Vương, lại nhìn nhìn lỗ thủng đen đó, đều là chuyện phiền toái.
Nên may mắn là, vòng tròn giữa bầu trời vẫn còn, không bị chọc thủng.
Phong Chiếu vô tình nói: "Phong ấn nó một lần nữa là được, chỉ là..." Hắn nhìn về phía thiên không: "Nếu muốn phong ấn, nơi này cũng sẽ không thể mở ra."
Sở Chước trầm mặc lại, thần sắc kiên định nói: "Nơi này vốn không nên mở ra, là ta không biết, mạnh mẽ mở ra chiến trường thượng cổ, quấy rầy anh linh trên chiến trường, phong ấn một lần nữa là tốt hơn."
"Làm sao có thể, nếu nàng không đến, nàng cũng không chiếm được nó, bên trong âm u, đều có định số." Phong Chiếu cười cầm tay nàng lên, lắc lư với nàng.
Sở Chước cảm thấy hắn đang an ủi mình, tuy rằng hắn làm việc theo người ngoài là tùy hứng tới cực điểm, nhưng ở khi nàng có cần thì luôn đi đến bên cạnh nàng, che chở cùng an ủi nàng. Nàng cảm thấy mấy kiếp trước của mình, nhất định là làm ra chuyện cứu vớt vũ trụ, mới có được tình yêu của hắn.
Phong ấn chiến trường thượng cổ một lần nữa rất đơn giản, chỉ cần lại đánh tan ngọc điệp giữa bầu trời là được.
"Đến lúc đó, âm chướng sẽ một lần nữa bao phủ nơi bãi đất hoang vắng này, Cửu U Tử Diễm cũng sẽ trấn thủ ở phía trên vết nứt không gian, không có việc gì đâu." Phong Chiếu nói đúng sự thật.
Sở Chước à một tiếng, nghi hoặc hỏi: "Đối diện vết nứt không gian là cái gì? Vì sao năm đó người Bách tộc lấy thân tế vật, cũng muốn phong ấn nó lại?"
Phong Chiếu liếc nhìn nàng một cái, mặt lộ vẻ chần chờ, cuối cùng nói: "Đầu tiên ta đi xuống tra xét trước, đi một đoạn đường rất dài, càng đi vào trong chỗ sâu vết nứt không gian, hơi thở bên trong càng không thân thiện, lấy tu vi của ta, không thể đi đến đối diện. Ta nghĩ, năm đó Bách tộc sẽ phong ấn nó, nhất định là vì nó rất nguy hiểm, mới nguyện ý lấy sinh mệnh và tinh huyết phong ấn nó."
Sở Chước chỉ kinh ngạc, rồi lại thoải mái.
Có thể trở thành đại lục bãi đất hoang vắng, vốn cất dấu rất nhiều nguy cơ không muốn người khác biết, thậm chí không người nào có thể lý giải nguyên nhân, còn có vết nứt không gian ngưng lại ở trong năm tháng, nếu làm cho vết nứt không gian cắn nuốt toàn bộ đại lục bãi đất hoang vắng, mặc dù bọn họ có thể kịp lúc rút lui khỏi nơi bãi đất hoang vắng, mà khi nơi bãi đất hoang vắng hoàn toàn bị vết nứt không gian cắn nuốt rồi, lực lượng cắn nuốt có thể lan đến gần Thanh Lâm Vực cùng Xích Diễm Vực hay không?
Có lẽ thời kì thượng cổ, sau chiến tranh thiếu chút nữa hủy đi khối đại lục này, người Bách tộc không đành lòng nó hoàn toàn hủy diệt, mới sẽ lấy thân tế vật, cùng nhau phong ấn hai cái vết nứt không gian thiên không cùng dưới đất.
Chính là như vậy sao?
Sở Chước vẫn là có nghi hoặc trong lòng, nếu là như thế, vậy nữ tử nhảy xuống trụ lực lượng, lại là vì sao?
Cho dù Sở Chước cả đầu mờ mịt, lúc này cũng không thể tháo gỡ, chỉ có thể ở dưới chỉ thị của Phong Chiếu, tránh xa xa đến bên cạnh, nhìn hắn ra tay đánh tan vòng tròn giữa bầu trời.
Cường giả Thần Hoàng cảnh ra tay, uy lực bất phàm, Sở Chước cảm giác được lực lượng cường đại hào hùng đó, càng sâu hơn Âm Thi Vương.
Nhưng mà, cuồng phong quá cảnh, khi nàng mở to mắt, phát hiện vòng tròn giữa bầu trời tuy rằng vỡ ra, nhưng vẫn chưa bị đánh tan.
Phong Chiếu đứng ở trong thiên địa, ngẩng đầu nhìn hướng thiên không, hơi suy tư một chút, liền hiểu rõ nguyên nhân, vẫy vẫy với Sở Chước, nói: "Đây là vật Bách tộc luyện hóa, chỉ có tinh huyết của người Bách tộc mới có thể đánh tan."
Sở Chước à một tiếng, nghĩ đến trên chiến trường thượng cổ, người Bách tộc lấy máu huyết tế, cũng không kỳ quái.
Chỉlà, ngày đó bọn họ còn lấy sinh linh tế nó, làm cho nàng không khỏi có chút lo lắng.
Cho nên ở khi Phong Chiếu muốn lấy một giọt tinh huyết của nàng lại thí nghiệm, Sở Chước cầm lấy tay hắn, yên lặng nhìn hắn, chần chờ nói: "Nếu như, nếu nó cần lấy sinh mệnh để tế, thì quên đi."
Tinh huyết nàng có thể cho, nhưng nếu như nó còn muốn sinh mệnh tế vật, Sở Chước không muốn hắn hi sinh.
Tâm tình Phong Chiếu rất sung sướng, cười nói: "Yên tâm, ta chỉ là đánh tan nó một lần nữa, không có việc gì đâu."
Nàng vẫn rất lo lắng, nhưng lực lượng của mình có hạn, chỉ có thể thối lui đến nơi an toàn, nhìn hắn bắn tinh huyết của nàng đến trên ngọc bàn, lại ngưng tụ lực lượng, đánh về phía ngọc điệp giữa bầu trời.
Khi tinh huyết nhập vào ngọc điệp, vòng tròn vốn đang nở rộ ánh sáng trắng nhu hòa nháy mắt dính huyết sắc, Phong Chiếu đánh một kích, làm cho nó nháy mắt sụp đổ, nhưng mà cũng không phải là chia ra làm ba, mà là biến thành vô số mảnh nhỏ, bắn ra bốn phía tản ra. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
Ở khi ngọc điệp vỡ vụn, hạt châu trên tay Sở Chước lại nở rộ hào quang, hào quang hô ứng với ánh sáng của ngọc điệp giữa bầu trời, nháy mắt toàn bộ chiến trường lại phát sinh tiếng động vù vù, tiếp theo chỉ thấy hố đen trên mặt đất nhanh chóng khép lại, thẳng đến khi nó hoàn toàn khép lại, vài miếng mảnh nhỏ ngọc bản cổ xưa rơi xuống, lại có mảnh vỡ đè xuống hố đen một lần nữa.
Ầm một tiếng, trên mặt đất lan tràn tử diễm màu đen.
Phong Chiếu vừa vung tay áo, ngón tay bắn nhẹ, một đoàn hỏa diễm màu tím nhập vào trong đó, hỏa diễm màu đen giống như được đến vật đại bổ sung, càng tràn đầy.
Trên mặt đất xuất hiện âm chướng nhàn nhạt một lần nữa.
Khi âm chướng lại bao phủ Cửu U Minh, phiến đại lục này lại bị phong ấn một lần nữa.
Trong nháy mắt âm chướng xuất hiện, lực lượng trói buộc sinh linh trên chiến trường thượng cổ biến mất, Phong Chiếu lướt người tới gần, liền kéo Sở Chước đi.
Âm Thi Vương đuổi sát sau lưng bọn họ.
Thẳng đến khi bọn họ rời khỏi phạm vi chiến trường thượng cổ, Phong Chiếu dừng lại, xoay người nhìn về phía Âm Thi Vương nhắm mắt theo đuôi làm tùy tùng sau lưng bọn họ, từ trong ánh mắt của hắn nhìn về phía Sở Chước thì cũng biết, Âm Thi Vương này còn chưa chết tà tâm, nhìn chòng chọc vào chuỗi hạt châu.
Phong Chiếu hỏi hắn: "Vì sao ngươi muốn nó?"
Âm Thi Vương tuy rằng không muốn trả lời, nhưng hắn hiểu rõ, nếu muốn lấy được nó, nam nhân phía trước này là một trở ngại, trúc trắc nói: "Nó đối với ta... rất trọng yếu... rất trọng yếu..."
Hắn liên tục nói vài lần "rất trọng yếu".
Phong Chiếu không kiên nhẫn hỏi: "Nó trọng yếu như thế nào?"
Âm Thi Vương vẻ mặt mê mang nhìn hắn, sau đó lắc đầu.
Thấy thế, Phong Chiếu tiến lên một bước, điểm một ngón tay lên giữa trán của hắn.