Mục lục
Cùng Trời Với Thú - Vụ Thỉ Dực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Rốt cục phân biệt rõ ràng phương hướng, sau đó mọi người cũng không còn đi loạn ở trong Độ Âm trấn giống như con ruồi một không đầu nữa, như thế cũng có thể giảm bớt một ít nguy hiểm.

Độ Âm trấn bởi vì bị tà trận cấp mười hai vây khốn ở bên trong, dẫn tới địa phương cũng không lớn trở nên nguy cơ tứ phía, nửa bước khó đi, hơi không cẩn thận sẽ bị lạc phương hướng, càng không cần phải nói tà tu cùng cổ thi trốn từ một nơi bí mật gần đó chờ thời cơ động thủ, lại khó lòng phòng bị. Nay bọn họ chỉ hy vọng mau chóng tìm được những người khác rồi hội hợp cùng một chỗ.

Chỉ là, càng đi phương hướng Đông Nam, trong lòng Sở Chước càng thêm chần chờ.

Cuối cùng, Sở Chước dừng lại cước bộ.

Sở Chước dừng lại, Tô Nghiễn Tinh tự nhiên muốn dừng lại theo.

Vinh Kiên cùng Thu Phó Đường dẫn đường ở phía trước phát hiện, cũng quay đầu nhìn qua, hỏi: "Sở cô nương, sao thế? Có phát hiện gì sao?"

Tuy rằng tu vi Sở Chước cũng không cao, nhưng cả đoạn đường đi này, bởi vì có nàng vạch ra ảo trận, đổi lại làm cho bọn họ giảm đi rất nhiều thời gian công sức, trong lúc nhất thời, mặc kệ Vinh Kiên hay là những người khác, đều rất coi trọng ý kiến của nàng.

Sở Chước lắc đầu, tuy rằng bụng đầy tâm sự, thần sắc lại chưa lộ ra cái gì khác thường, chỉ nói: "Không có gì."

Phát hiện không có chuyện gì, bọn họ liền tiếp tục đi tới.

Sở Chước nhìn chằm chằm người phía trước, nàng và Tô Nghiễn Tinh đi ở cuối cùng, chung quanh tà khí tràn ngập, ở ngoài mấy trượng sẽ không thấy rất rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ nhìn đến một ít bóng dáng.

Khi một đám cổ thi lại xuất hiện không biết từ chỗ nào, mọi người đã có kinh nghiệm, cũng không kích động, đều chém giết.

Nhưng mà lần này số lượng cổ thi bước ra rất nhiều, giống như là muốn ngăn cản bọn họ đi tới phương hướng Đông Nam, Vinh Kiên cùng Thu Phó Đường làm sao không rõ, vội quát: "Chư vị cẩn thận, trăm ngàn lần đừng phân tán."

Tô Nghiễn Tinh khẩn trương theo Sở Chước, trong lòng ôm tiểu loli bị Sở Chước nhét tới, trên người hắn phát ra ánh sáng xanh thản nhiên bảo hộ hai người ở bên trong, ngăn cách tà vụ chung quanh. Sở Chước thì lại cầm Toái Tinh kiếm trong tay, một đường chém giết, nhưng bởi vì cổ thi thật sự nhiều lắm, cho dù có Toái Tinh dù che chở, Tô Nghiễn Tinh cũng bị khiến cho rất chật vật.

Không có biện pháp nữa, Sở Chước đành phải trước thu Huyễn Ngu vào trong túi linh thú, dặn dò Tô Nghiễn Tinh cẩn thận.

Tô Nghiễn Tinh xuất ra Uyên Ương Việt, đi theo Sở Chước cùng nhau chém giết cổ thi, có hắn gia nhập, áp lực của Sở Chước rốt cục không còn lớn nữa.

Nhưng mà hắn liền phát hiện rất nhanh, khi Sở Chước một đường chém giết về phía trước, cũng không phải đi theo người phía trước mặt, mà là cách những người khác càng ngày càng xa. Mới đầu hắn còn tưởng rằng vì cổ thi nhiều lắm, nào biết đâu Sở Chước vung kiếm lại ném một cổ thi đến bên cạnh, lén nhìn đến một cái khe hở, liền phóng đi về phía trước.

Nơi đó không phải phương hướng Đông Nam.

"Sở cô nương!" Tô Nghiễn Tinh kêu lên.

Đám người Vinh Kiên nghe được thanh âm thì nhìn qua, nhưng không thấy bóng dáng Sở Chước, hơn nữa tà khí quấy nhiễu, rất nhiều tình huống thấy không rõ lắm, còn tưởng rằng Sở Chước phát sinh chuyện gì. Tuy rằng lòng có tiếc nuối, nhưng chung quanh cổ thi càng ngày càng nhiều, không cho phép bọn họ nghĩ nhiều, chỉ có thể tự mình chăm sóc chính mình, sinh tử tự chịu.

Sở Chước bổ ra cổ thi, liền chạy đi về phía trước.

Tốc độ của nàng cực nhanh, cũng không dây dưa quá nhiều với cổ thi, một bên uống vào Hồi Linh đan, một bên đưa linh lực vào gia đà phật châu, khuếch trương phật quang của phật châu phát ra rộng đến một trượng, chung quanh tất cả cổ thi tiếp xúc đến phật quang, đều hóa thành máu loãng rồi ngã xuống.

Tuy rằng tiêu hao một ít linh lực, nhưng mà có gia đà phật châu ở, làm cho tốc độ của nàng mau hơn rất nhiều.

"Sở cô nương..."

Sở Chước động lỗ tai, lại bổ ra một cổ thi, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Tô Nghiễn Tinh đầu đất đó thế nhưng đi theo cùng, hắn khó khăn đi tới ở trong đàn cổ thi, nếu không phải trên người có vật tránh tà che chở, chỉ sợ lúc này đã bị đầu lưỡi cổ thi đâm thủng làn da. Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^

Sở Chước mặc dù không biết vì sao hắn lại đi theo, nhưng cũng không thể nhìn hắn bị cổ thi bao phủ, nên quay người trở về, nhảy lên, cầm cánh tay hắn, thân thể hai người đột ngột nhảy lên khỏi mặt đất, giẫm đầu cổ thi lao về phía trước.

Dưới chân cũng bao phủ phật quang, phàm là cổ thi bị bọn họ giẫm trúng thì đầu đều giống băng hòa tan, hóa thành máu loãng, cổ thi biến thành một khối xác chết không đầu rồi ngã xuống.

Sở Chước dắt Tô Nghiễn Tinh, thoát đi cổ thi uổi bắt, rốt cục đi đến một chỗ dưới mái hiên, lưng dựa tường bị hư hại.

"Ngươi đi theo làm cái gì?" Sở Chước không vui nói.

Tô Nghiễn Tinh đang thở gấp, nghe được nàng chất vấn không khách khí, ngây ngốc nói: "Ta, ta không phải là lo lắng cho cô..." Nhìn đến thần sắc như cười như không trên mặt Sở Chước, Tô Nghiễn Tinh lại có chút quẫn bách.

Tuy rằng tu vi Sở Chước thấp hơn hắn vài cảnh giới nhỏ, nhưng sức chiến đấu thật tình không thấp, thậm chí có khả năng còn ở phía trên hắn. Phụ thân của hắn từng nói qua, tu vi chưa bao giờ là thứ quyết định mạnh yếu của một người, tu vi chính là mang đến sức chiến đấu tương ứng, mà có vài người có sức chiến đấu, có thể vượt cấp, người tu luyện có thể khiêu chiến vượt bậc cũng là nguyên nhân này.

Tu vi của Sở Chước quả thật không bằng hắn, nhưng sức chiến đấu của nàng đã vuợt xa tu vi của nàng.

Sở Chước đã lười mắng hắn ngốc, biết hắn là người xúc động, nhưng không nghĩ tới sẽ xúc động thành như vậy, hiện tại bọn họ đã tách ra khỏi những người khác, muốn đá hắn trở về đã không có khả năng.

Tô Nghiễn Tinh có chút cẩn thận hỏi: "Sở cô nương, hiện tại làm sao bây giờ?"

"Nhìn mà làm chứ sao." Sở Chước tỏ vẻ không thèm để ý.

Tô Nghiễn Tinh trực giác trong lòng nàng đã có chủ ý, tuy rằng quen biết nàng thời gian ngắn, nhưng mà ấn tượng đối với nàng thì lại rất khắc sâu, phát hiện nàng cũng không phải là nhu nhược như mặt ngoài, mà là một nữ tu rất có chủ ý lại kiên cường, đây cũng là đặc điểm trên người rất nhiều nữ tu cao cấp cùng sở hữu.

Nữ tu tu hành không dễ, nhưng mỗi một nữ tu tu luyện thành công, đều không cho phép khinh thường.

Hiện tại bọn họ tách ra cùng những người khác, lấy tu vi Tinh Linh cảnh của hai người bọn họ, cho dù có vật tránh tà có thể ngăn cách tà khí, tình cảnh vẫn rất nguy hiểm, hẳn là kịp lúc hội hợp cùng những người khác mới đúng. Nhưng lúc này xem Sở Chước, cũng không quá mức lo lắng, hơn nữa nàng hành động lúc trước, Tô Nghiễn Tinh hoài nghi nàng là cố ý nhân cơ hội tách ra cùng bọn họ.

Sở Chước lại kêu Huyễn Ngu ra.

Huyễn Ngu nhìn nhìn chung quanh, phát hiện không thấy những người khác, chỉ có chủ nhân cùng nam tu xui xẻo được chủ nhân cứu, không khỏi hỏi: "Chủ nhân, đến rồi sao?"

"Không đâu." Sở Chước đưa tay nâng mông nàng, một tay ôm nàng, một bàn tay kéo Toái Tinh dù, thấp giọng nói: "Huyễn Ngu, muội nhìn xem chung quanh có ảo trận hay không."

Huyễn Ngu nghiêm túc nhìn xuống, nói: "Không có."

Nghe xong, Sở Chước liền có chủ ý trong lòng, ôm Huyễn Ngu đi về phía trước.

Tô Nghiễn Tinh cảnh giác theo ở bên cạnh nàng, vừa quan sát chung quanh, vừa chú ý hoàn cảnh chung quanh.

Trước khi tiến vào Độ Âm trấn, từng có người tu luyện đã tới Độ Âm trấn đặc biệt vẽ xuống bản đồ Độ Âm trấn, để cho mọi người ghi nhớ, để tránh sau khi tiến vào Độ Âm trấn thì hai mắt bôi đen, không phân rõ đông Tây Nam bắc. Bố cục trong Độ Âm trấn đã bị tà tu sửa đổi, hoàn cảnh tự nhiên khác nhau rất lớn, nhưng mà một ít kiến trúc tính dấu hiệu trong trấn cùng đường phố vẫn có thể phân được rõ ràng.

Bọn họ đi dọc theo dưới mái hiên, ngẫu nhiên có thể nhìn đến bên cạnh cửa hàng loang lổ bảng hiệu lụi bại, hình dạng chữ viết mặt trên bị tà khí ăn mòn đến sắp phân biệt không được.

Tô Nghiễn Tinh đột nhiên ồ một tiếng, nói với Sở Chước: "Sở cô nương, con đường này không đúng, nó không thông phương hướng Đông Nam, ngược lại thông hướng..."

"Ta không đi hướng Đông Nam." Sở Chước bình tĩnh nói.

Tô Nghiễn Tinh sửng sốt, đang muốn hỏi muốn đi nơi đâu, đã thấy nàng đột nhiên ném một viên đạn lôi bạo, khi tiếng nổ mạnh vang lên, nhà ở ven đường cũng đổ một nửa, một tà tu lộ ra bóng dáng.

Nhìn đến tà tu, con ngươi Tô Nghiễn Tinh lại nổi lên tơ máu, cả mặt thù hận, không nói hai lời, nắm Uyên Ương Việt liền giết qua.

Sở Chước thu Huyễn Ngu vào trong túi linh thú, lật tay xuất ra kiếm Lôi Đình, đồng thời đưa linh lực vào gia đà phật châu, một đạo phật quang nhu hòa rơi vãi qua, động tác của tà tu rõ ràng ngưng xuống, phật quang của gia đà phật châu quá mức thuần khiết, khắc chế tà tu lại rất lớn. Thừa dịp bị kiềm hãm này, kiếm Lôi Đình đánh xuống.

Lôi điện lấp lóe, tà trên mặt tu nhiều hơn một vết máu.

Tà tu giận tím mặt, tu vi của hắn là Thánh Đế cảnh, thế nhưng bị một Tinh Linh cảnh gây thương tích, quả thực là vô cùng nhục nhã.

Đáng tiếc cho dù tà tu có tức giận, mặc kệ là gia đà phật châu hay là kiếm Lôi Đình, hoặc là Uyên Ương Việt, đều là vật khắc chế tà tu, làm cho bọn họ có thể dễ dàng khiêu chiến vượt bậc. [email protected]~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d

Tà tu phát hiện trên người hai người có nhiều bảo vật lạ khắc chế hắn, lòng đã sinh ra ý lui, chỉ là Sở Chước cùng Tô Nghiễn Tinh làm sao cho phép hắn đi, Tô Nghiễn Tinh thậm chí không tiếc bị thương, cũng muốn đồng quy vu tận cùng hắn.

Sở Chước thầm mắng một tiếng ngốc tử, vội vàng ngăn Tô Nghiễn Tinh lại.

Tà tu nhân cơ hội quăng ra một cái linh khí đỏ như máu, ngăn lại tiến độ truy kích của hai người, vội chạy đi.

Tô Nghiễn Tinh không cam lòng tức giận mắng một tiếng, một đôi mắt đỏ như máu tức giận trừng sang Sở Chước, thần sắc dữ tợn: "Vì sao ngươi ngăn cản ta?"

Sở Chước mặt lạnh, đã muốn chết lặng đối với sự xúc động của hắn: "Không ngăn cản ngươi, cho ngươi đồng quy vu tận với hắn sao?" Muốn chết cũng đừng chết ở trước mặt nàng.

Tơ máu trong mắt Tô Nghiễn Tinh dần dần thối lui, rốt cục khôi phục một chút bình thường, nói thầm: "Nếu đồng quy vu tận có thể giết chết hắn, ta cũng cam nguyện."

"Chẳng lẽ ngươi thầm nghĩ giết một tà tu? Ngươi không nghĩ tự tay đâm chết hung thủ phía sau bọn chúng?" Sở Chước hỏi lại.

Tô Nghiễn Tinh nghẹn lời: "Đương nhiên muốn..."

Sở Chước liếc hắn một cái, mang theo kiếm Lôi Đình đi trước.

Tô Nghiễn Tinh giống như người gặp cảnh khốn cùng, ủ rũ theo sau lưng nàng, cũng không biết mình uể oải là vì cái gì, đến nay bị nàng giáo huấn mà có chút không ngẩng đầu lên được.

Trải qua tà tu quấy nhiễu, hai người càng thêm cẩn thận.

Sở Chước kỳ thực không muốn chống lại đám tà tu, hiện tại nàng thầm nghĩ mau chóng tìm được Huyền Ảnh cùng Khúc Sơn Hà, dụng tâm cảm giác xuống khế ước, đột nhiên nàng chạy tới phía trước.

Tô Nghiễn Tinh cũng chạy đi theo.

Bọn họ rất nhanh đã đi đến trước cửa một cửa tiệm.

Cạnh cửa là một tấm bảng hiệu hỏng rơi xuống, mặt trên nước sơn đã bong ra từng màng, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy chữ "Tiệm Độ Nguyệt Đan", hai cánh đóng chặt cửa bị tà khí ăn mòn rất lợi hại, giống như đã rách nát hơn mười năm.

Sở Chước đẩy cửa đi vào.

Tô Nghiễn Tinh cảnh giác theo nàng.

Khi vào cửa, chỉ thấy được trong tiệm còn có mấy cổ cổ thi, Sở Chước không tiếc chút lực dùng phật quang gia đà phật châu tiêu diệt, đi tới hậu viện tiệm đan.


Tô Nghiễn Tinh không biết nàng muốn làm gì, chỉ phải đi theo nàng.


Hậu viện tiệm đan nhìn thì muốn rộng lớn hơn phía trước, có một sân vườn, còn có mấy gian sương phòng. Linh thực trồng trong viện đã héo rũ, một cái giếng cạn dưới cây khô có thứ gì đó không sạch sẽ trèo lên, như là tà khí ngưng tụ thành chất lỏng sau dính vào, rất ghê tởm.


Sở Chước nhìn xuống ở trong viện, đi đến trước giếng.


Nàng nhìn nhìn giếng cạn, ném một tấm phù vào bên trong.


Tô Nghiễn Tinh cũng đến gần, nhìn thấy tấm phù nàng ném xuống bốc cháy lên ở giữa không trung, chung quanh tà khí theo phù thiêu đốt, cũng trở nên loãng đi không ít.


Đốt phù xong, Sở Chước nói vào trong giếng: "Huyền Ảnh, Khúc tiền bối, hai người ở bên trong sao?"


Hết chương 454.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK