Nghe xong Phong Chiếu nói, Sở Chước có chút cao hứng nói: "Thì ra Vũ Bá thúc là huynh cứu, vậy... tôn giả Hóa Thần cảnh đâu?"
"Ở trong không gian." Phong Chiếu cúi đầu nhìn nàng, giọng điệu ấm áp: "Nếu nàng muốn dày vò hắn, ta thả hắn ra." Nhưng mà trước khi thả hắn ra, phải nhét viên linh đan treo mệnh, tránh cho tra khảo thì chết luôn.
"Trước đừng!" Sở Chước vội ngăn cản hắn: "Người này là người Thần Giáng Điện, địa vị hẳn là rất cao... Đúng rồi, hắn là hậu duệ Thần tộc sao?"
"Ừ." Một tên ngụy thần thối quắc.
Sở Chước không biết một ngụy thần thối quắc là hương vị gì, nghe được lời hắn nói, thì tâm tư cân nhắc, nếu đây cũng là hậu duệ Thần tộc, xem ra những hậu duệ Thần tộc đó vì phục hưng Thần tộc thượng cổ, quả thực là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, trừ bỏ thần mộ chỗ này, ai biết bọn họ còn có âm mưu khác hay không?
Việc này phải nói một câu cùng đại tỷ bọn họ, tránh cho hậu nhân Bách tộc lại xui xẻo bị hậu duệ Thần tộc mang đi huyết tế gì nữa.
Hai người nói chuyện trong chốc lát, thấy tinh thần Sở Chước có chút không tốt, Phong Chiếu liền để cho nàng nghỉ ngơi.
Trong khoảng thời gian này chiến đấu ở trong thần mộ, vẫn luôn căng thẳng thần kinh, không dám có một chút lơ là, Sở Chước cũng mệt mỏi, không muốn ngồi xuống tu luyện, quyết định mà ngủ một giấc thật ngon. Nàng vừa nằm xuống, thì thấy nam nhân nào đó đã biến thành tiểu yêu thú, cong mông nhỏ lông xù tiến vào ổ chăn của nàng, oa ở trong lòng nàng, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Nàng còn tưởng rằng, người này hôm nay lại sẽ lấy hình người chui vào ổ chăn của nàng, không nghĩ tới vẫn là sợ như vậy.
Nàng chống mặt, nói với tiểu yêu thú chui trong ổ chăn: "Huynh không biến thành hình người sao? Trong liệt cốc Thiểm Kim Lâm, lúc ấy huynh..."
Một cái móng vuốt lông xù đặt ở trên môi nàng, tiểu yêu thú một đôi dị đồng tử tròn vo nhìn chằm chằm nàng, cái đuôi cứng còng, lắp bắp nói:【Chúng ta, chúng ta còn chưa có tổ chức đại lễ song tu đâu... 】
Lúc ấy không phải cảm giác được hơi thở tà ác trong thần mộ đó, lo lắng chủ nhân thần mộ phát hiện thân phận của nàng, mới gắt gao đi theo nàng sao? Tuy rằng biến thành khi hình người ôm nàng thực sự thoải mái, nhưng rời khỏi địa phương nguy hiểm rồi, còn ôm nữa mà nói, hắn sẽ suy nghĩ miên man, khống chế không được chính mình.
Sở Chước nắm móng vuốt đặt ở bên môi, à một tiếng, thanh âm kéo dài: "Thì ra muốn tổ chức đại lễ song tu à."
Ngữ khí nghi ngờ của nàng làm cho hắn thẹn quá thành giận, xù lông nói:【Đây là đương nhiên, tổ chức xong đại lễ song tu, chúng ta có thể song tu, đến lúc đó... đến lúc đó có thể sinh tiểu thần thú ... 】
Nói xong lời cuối cùng, hắn ngược lại ngượng ngùng, một đầu chui vào trong lòng nàng, chỉ có một cái đuôi lắc lư ở bên ngoài.
Sở Chước: "... ..."
Sinh tiểu thần thú cái gì... Nàng nhìn chằm chằm cái cái đuôi lông xù kia, đầu óc chạy loạn trong chốc lát, sau đó bình tĩnh hất lên đi chăn ngủ.
Nghỉ ngơi một đêm thật tốt, mặt trời lên cao Sở Chước mới chậm rì rì mở cửa phòng ra.
Người Tuyết Thần Cung thấy con rùa nhỏ nằm úp sấp một bên bả vai của nàng, một bên bả vai kia thì một con tiểu yêu thú đang ngồi, bộ dạng có chút xinh đẹp đáng yêu, đều nhịn không được mỉm cười.
Ngược lại đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn thấy Phong Chiếu, vừa mừng vừa sợ.
"Lão đại, huynh đã về rồi! Thật tốt quá, huynh không sao chứ?"
Phong Chiếu liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, nâng cằm, lơ đễnh nói:【Bổn đại gia có thể có chuyện gì?】
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của hắn, mọi người hé miệng cười, cũng không đáp lời này, đỡ phải bị hắn cho rằng bọn họ nghi ngờ năng lực của hắn.
Mặc dù liền đã ích cốc, nhưng mà người Tuyết Thần Cung vẫn chuẩn bị bữa sáng phong phú cho bọn họ, đều là linh thực không có tạp chất, đặt ở trong hộp cơm vẽ bùa giữ ấm, khi mở ra vẫn còn nóng hầm hập, sắc hương vị đủ cả.
Người Tuyết Thần Cung rất tri kỷ, làm cho một đám người rất cảm động.
Nhưng mà Sở Chước cảm thấy, có lẽ là nhị ca tiện nghi của nàng lén nói qua cho người Tuyết Thần Cung, đámnày đều là ham ăn, cho dù ích cốc cũng không ảnh hưởng bọn họ thưởng thức đồ ăn mỹ vị, mới có thể riêng biệt chuẩn bị cho bọn họ.
Ăn qua bữa sáng, Sở Chước hỏi một gã đệ tử Tuyết Thần Cung: "Tỷ tỷ ta đâu?"
"Cung chủ đang thẩm vấn mấy người kia, tiểu thư có muốn đi qua?"
Sở Chước nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Để cho đại tỷ làm việc đi, ta sẽ không đi, chúng ta ra ngoài đi dạo." Chắc chắn sẽ không rời đi trong lúc này, ở trong động phủ cũng không thú vị, không bằng đi dạo trên đường.
Lập tức một đám người chậm rãi đến trên đường du ngoạn.
Ngửi được hương vị thức ăn trên đường bay tới, bé rùa không chút do dự vứt bỏ chủ nhân, bổ nhào vào tiểu trên đầu loli, tiểu loli thì lại theo sát sau Hỏa Lân và Huyền Ảnh cùng nhau chạy đi. Mà Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Bích Tầm Châu thì lại kết bạn đi tiệm linh thảo, một người là muốn đi mua linh thảo, một người còn lại là muốn mua chút linh thảo có thể dùng làm gia vị, nhìn xem còn có nguyên liệu nấu ăn tươi mới gì không, mua chút nhét vào trong túi càn khôn để dùng.
Sở Chước đứng ở đầu đường phát ngốc ra một lát, thẳng đến khi tiểu yêu thú ngồi xổm ở trên vai dùng cái đuôi vòng xuống cổ nàng, một đôi dị đồng tử tròn vo nhìn chằm chằm nàng, giống như đang nghi hoặc vì sao nàng đột nhiên ngẩn người, nàng khẽ cười, mới nhấc chân đi đến trên đường.
Đi dạo một lát, Sở Chước theo thói quen tìm một quán trà có lượng người tương đối nhiều, gọi một bình linh trà, vừa uống vừa lắng nghe người chung quanh nói chuyện với nhau.
Nghe xong một lát, đều là một ít chuyện không có quan hệ mấu chốt, không có tin tức Thiểm Kim Lâm.
Xem ra việc thần mộ trong chỗ sâu Thiểm Kim Lâm đến bây giờ còn chưa truyền ra ngoài, những thế lực tổn thất phần đông đệ tử hẳn là có chủ trương của mình, Sở Chước cũng không đi nhiều chuyện, đã lập tức buông chuyện này.
Chạng vạng, Sở Chước là người đầu tiên trở về.
Vừa mới tiến vào động phủ, đã bị Sở Thanh Sương kêu đi.
Nhìn thấy Sở Thanh Sương, Sở Chước đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Tỷ, tỷ tìm muội có việc gì?"
Sở Thanh Sương ừ một tiếng, thấy nàng ôm trong lòng một con tiểu yêu thú cấp thấp, nhịn không được nhìn thêm hai cái, cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó. Thẳng đến khi Sở Chước lại hỏi một câu, thì nàng lập tức dứt bỏ cảm giác không thích hợp này, nói: "A Chước, về thế lực Thần Giáng Điện này, nó quả thật có liên quan cùng hậu duệ Thần tộc, là thế lực do hậu duệ Thần tộc thành lập..."
Sở Chước lập tức nghiêm túc lắng nghe.
"... Mấy năm nay, chúng ta đã truy tra thế lực này, đáng tiếc vẫn luôn không có tiến triển gì, lần này ít nhiều nhờ muội, chúng ta thẩm vấn được không ít tin tức."
Sở Chước có chút phấn chấn tinh thần, vội hỏi: "Đại tỷ, có biết sơn môn của Thần Giáng Điện ở nơi nào?"
Sở Thanh Sương cảnh giác hỏi: "Muội muốn đi ghẹo nó?"
Sở Chước: "... Làm sao muội có thể làm như vậy? Hiện tại tu vi của muội mới Tinh Linh cảnh, muốn chọc nó cũng không có năng lực đó đi?" Cho dù nàng muốn gây sự, cũng sẽ làm theo khả năng.
Sở Thanh Sương nhất thời có chút xấu hổ, nhưng mà khí chất của nàng là sương hàn, khuôn mặt thanh lãnh, thần sắc nội liễm, không có biểu hiện ra quá rõ ràng, chỉ nói: "Khụ, trước kia phụ thân thường làm như vậy, tỷ tưởng..."
Muội muội này cũng là đứa biết gây sự, cho nên lúc này không phải là nàng cũng tưởng muội muội muốn cho những hậu duệ Thần tộc đó chút nhan sắc nhìn một cái sao.
Sở Chước cạn lời sau một lúc lâu, mới nói: "Dù sao cũng phải biết người biết ta, nói không chừng ngày nào đó sẽ gặp thì sao? Hiểu rõ hơn một chút cũng không có việc gì, tránh cho về sau chịu thiệt."
Sở Thanh Sương bị nàng thuyết phục, liền nói một ít cho nàng tin tức bọn họ truy tra được về Thần Giáng Điện.
Bọn họ là ở hơn một trăm năm trước, mới phát hiện dấu vết của Thần Giáng Điện, đáng tiếc thế lực này ẩn núp rất là sâu, có rất ít người biết được, nếu không phải rất nhiều hậu nhân Bách tộc chịu khổ diệt tộc, bọn họ cũng sẽ không phát hiện việc hậu duệ Thần tộc nhanh như vậy, truy tra đến sự tồn tại của Thần Giáng Điện.
Thần Giáng Điện chia làm hai bộ phận là nội điện cùng ngoại điện, thành viên nội điện bình thường đều là hậu duệ Thần tộc chân chính, tham dự các loại hành động của Thần Giáng Điện, đối với việc của Thần Giáng Điện đều rõ như lòng bàn tay. Còn ngoại điện thì lại là một chút người tu luyện phổ thông, đối với rất nhiều chuyện của Thần Giáng Điện cũng không biết rõ tình huống.
Lần này trong hàng đệ tử Thần Giáng Điện mà Sở Chước mang ra, chỉ có một tên là đệ tử nội điện, những người khác đều là đệ tử ngoại điện, biết không nhiều lắm, không thẩm tra ra cái gì.
Mà tên đệ tử nội điện kia, trên người hơi có chút cổ quái, Sở Thanh Sương hoài nghi, hắn là đoạt xá.
"Chính là đoạt xá thân thể hậu nhân Bách tộc?" Sở Chước vội hỏi.
Sở Thanh Sương lắc đầu: "Chỉ là người tu luyện phổ thông, người bị đoạt xá có liên quan cùng Bích Vân thế gia."
"Cái gì?" Sở Chước chấn động, sau khi giật mình lại cảm thấy không đúng chỗ nào đó: "Nếu hắn là đoạt xá, vì sao phải đeo khóa hồn thạch? Đại tỷ, tỷ dẫn muội đi xem."
Sở Thanh Sương tưởng nàng có phát hiện gì, vẫn chưa nhiều lời, lôi kéo tay nàng nói: "A Chước, không cần phản kháng."
Sở Chước đáp ứng một tiếng, ngay sau đó, liền bị Sở Thanh Sương kéo vào một chỗ không gian, nàng vô cùng kinh ngạc, rồi lập tức hiểu rõ, đây là không gian giới tử.
Không nghĩ tới tỷ của nàng thế nhưng có một không gian giới tử.
Sở Chước đánh giá không gian giới tử này, phát hiện so với không gian của Phong Chiếu, nó cũng không lớn, liếc mắt một cái là có thể nhìn tới cuối cùng, trong không gian trừ bỏ loại chút linh thảo linh thụ ra, còn có một đống động phủ càn khôn.
Những người đó thì bị nhốt ở trong động phủ càn khôn, do người Tuyết Thần Cung trông giữ.
Sở Thanh Sương đưa Sở Chước tới một gian phòng trong đó, nơi đó bố trí một cái cấm chế rất mạnh, cách cấm chế, có thể nhìn thấy người tu luyện đang ngồi ở đó, đối phương có màu da tái nhợt, hơi nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.
Khi Sở Chước đánh giá hắn, người nọ mở mắt ra, nhìn đến hai tỷ muội trước cấm chế, trong mắt lướt qua một luồng huyết sắc sắc bén, thù hận nhìn bọn họ.
Sở Chước truyền âm hỏi Phong Chiếu:【 A Chiếu, người bị đoạt xá là hậu nhân Bách tộc sao?】
【Không phải, chẳng qua khóa hồn thạch trên tay hắn có một cái nguyên thần đang ngủ say, hẳn là chủ nhân của thân thể.】
Sở Chước có chút khó hiểu, nếu thân phận đã không phải là hậu nhân Bách tộc, hẳn là không chịu hạn chế, vì sao người này đoạt xá rồi, còn giữ nguyên thần của đối phương?
【Nếu nàng muốn biết, có thể sưu hồn.】Dù sao cũng không phải thân thể của hậu nhân Bách tộc, cuối cùng có chết cũng không quan hệ, Phong Chiếu lạnh nhạt nói.
Sở Chước chỉ là nhìn người nọ, không nói gì.
Hai tỷ muội không nói lời nào, người tu luyện trong cấm chế lại không nhẫn nại nổi, cười lạnh một tiếng: "Muốn giết thì cứ giết, ta sẽ không nói."
Sở Thanh Sương lạnh nhạt không nói.
Sở Chước hỏi: "Ngươi đã đoạt xá của thân thể này, vì sao còn lưu lại nguyên thần của chủ nhân thân thể?"
Người nọ hơi đổi sắc mặt, theo bản năng vỗ về nhẫn khóa hồn thạch trên tay, sắc mặt càng thêm tái nhợt, thật lâu không nói.
"Ngươi không nói, vậy ta đây hủy đi nguyên thần trong khóa hồn thạch, dù sao nguyên thần đó không có quan hệ gì với chúng ta." Sở Chước tiếp tục nói.
Người nọ có chút nóng nảy, lạnh giọng nói: "Bách tộc các ngươi không phải tự xưng là có lòng nhân ai sao? Cớ gì phải giết người vô tội?"
Nghe nói như thế, Sở Chước vẻ mặt ngoài ý muốn, không nghĩ tới Bách tộc ở trong lòng vài hậu duệ Thần tộc được đánh giá cao như vậy? Nhưng nhìn bộ dạng người nọ, Sở Chước đột nhiên phát hiện, lòng nhân ái ở trong người tu luyện chính đạo, quả thật là thừa nhận cao nhất đối với một người tu luyện, nhưng ở trong mắt Thần tộc cường đại, lòng nhân ái chẳng qua là một thứ gì đó buồn cười, khi bọn hắn mạnh đến không cần đến thứ đồ chơi này, chỉ thấy dối trá đến buồn cười.