Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Nói chuyện ổn thỏa rồi, đoàn người Sở Chước đứng dậy cáo từ rời khỏi, đợi Mặc Sĩ Thiên Kỳ luyện ra Địch Linh Bảo đan cùng Tử Phủ Đại Hoàn đan xong, lại tới đây.
"Không cần, vẫn là ta đi lấy đi." Yêu Mi vội nói, đối với việc này vô cùng để bụng.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng không miễn cưỡng, nói cho nàng địa chỉ bọn họ đặt chân.
Sau khi tiễn bọn họ rời khỏi, Yêu Mi quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh, nghĩ đến câu trả lời của hắn vừa rồi, nàng cả mặt mày đều là ý cười.
"Vu Linh Túc, chàng biết không, ta nói cùng Phỉ Âm, nếu chàng phải rời khỏi đại lục Xích Vân Tinh, ta nhất định sẽ đi theo chàng cùng nhau, cho dù chàng cự tuyệt, ta cũng sẽ không buông tay, dù sao ta là yêu nữ, làm việc không kiêng nể gì không phải sao?"
Vu Linh Túc liếc nhìn nàng một cái, giống như thấy nàng rất nhàm chán, xoay người rời khỏi.
Yêu Mi đuổi theo sau lưng hắn, kéo tay áo hắn, vừa dùng giọng nói kiều mị lải nhải: "Phỉ Âm cảm thấy chàng là một tảng đá phiền phức, ta theo nhiều năm như vậy, vẫn không thể hâm nóng chàng, nếu chàng rời khỏi, nàng ấy liền giới thiệu cho ta nam nhân rất tốt."
Vu Linh Túc không ngừng cước bộ, giống như không nghe thấy.
"Nhưng ta cự tuyệt rồi, ta thấy chàng là nam nhân tốt nhất ta từng gặp, thật sự."
"Chàng chưa bao giờ lừa gạt ta, cũng chưa từng làm ra cử chỉ ái muội với ta, vẫn luôn đều là ta cam tâm tình nguyện đuổi theo chàng, ta biết chàng muốn rời khỏi đại lục Xích Vân Tinh, cho nên ta muốn giúp chàng... Vu Linh Túc, chỉ cần chàng không đuổi ta đi, ta sẽ vẫn luôn đi theo chàng, mặc kệ phát sinh chuyện gì."
Vu Linh Túc rốt cục dừng lại cước bộ.
Hắn quay đầu nhìn về phía yêu nữ bên cạnh, dùng cặp mắt tối đen nhìn nàng, ảnh ngược trong đôi mắt là dung mạo kiều diễm quyến rũ của nàng.
Nói là yêu nữ, kỳ thực yêu nữ có phần thật là khờ đến đáng yêu.
Hắn vươn tay đặt ở trên vai nàng nhẹ nhàng mà vỗ vỗ, nói: "Ta khi nào thì đuổi nàng?"
Đợi khi Yêu Mi phản ứng kịp, kích động che miệng, thấy hắn lại xoay người, đầu óc nóng lên, nhào qua từ phía sau hắn, gắt gao trèo lên sau lưng hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng lớn mật như thế, không bởi vì hắn thanh lãnh cao ngạo mà thật cẩn thận.
Vu Linh Túc dừng lại, vươn ra một bàn tay, nâng nàng đi rồi.
Nhâm Diêu và Nhạc Tu đi theo bọn họ cùng nhau rời khỏi động phủ Yêu Mi, Nhâm Diêu hỏi: "Sở cô nương, chừng nào thì cô tu bổ xuyên chiến hạm?"
Sở Chước nhìn vẻ mặt khát vọng của nàng ấy, trong lòng biết nàng ấy vội vàng, liền nói: "Có thể bất cứ lúc nào."
Nhâm Diêu hai mắt sáng ngời: "Chúng ta hiện tại liền đi phòng luyện khí của ta như thế nào?"
"Có thể." Sở Chước cũng muốn nhanh chóng chữa trị xong xuyên chiến hạm, lúc này không nói hai lời liền đồng ý.
Tiếp theo nàng quay đầu nói với Bích Tầm Châu bọn họ: "Tầm Châu, Hỏa Lân, mọi người trước đưa A Kỳ trở về, hiện tại Chân Hỏa thành không an toàn, mọi người nhất định phải bảo vệ kỹ hắn."
"Chủ nhân yên tâm, giao cho ta!" Hỏa Lân liền nhận việc.
Bích Tầm Châu tuy rằng không nói chuyện, nhưng bộ dạng vô cùng đáng tin.
Sở Chước nói lời từ biệt cùng bọn họ, liền mang theo A Chiếu đi theo Nhâm Diêu, Nhạc Tu cùng nhau đi tới phòng luyện khí của Nhâm Diêu.
Mấy người Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn theo bọn họ rời khỏi, tiếp theo cũng trở lại tòa nhà bọn họ thuê.
Mấy người Đồ Tứ Nương nghênh đi tới, không thấy Sở Chước, liền hỏi: "Ồ, sao không thấy Sở cô nương?"
Bích Tầm Châu thản nhiên liếc mắt quét bọn họ một cái, nói: "Nàng đi phòng luyện khí của Nhâm cô nương, học luyện khí thuật. Đồ Tứ Nương, đoạn thời gian gần đây Chân Hỏa thành khả năng sẽ không thái bình, các ngươi chú ý một ít."
Đồ Tứ Nương biến sắc, vội vàng đáp ứng một tiếng.
Đợi mấy người Đồ Tứ Nương đi xuống, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được lại lấy ra gốc linh thảo cấp mười hai, thật cẩn thận mở ra, tựa như ngắm nhìn tuyệt thế mỹ nhân mà nhìn nó, tán thưởng nói: "Thì ra linh thảo cấp mười hai là như vậy, gốc linh chi bạch ngọc thảo này phẩm chất hoàn mỹ, cũng không biết là loại động tiên nào mới có thể dựng dục ra, Vu Nhân Hoàng thật đúng là hào phóng."
Hỏa Lân nhìn xem rục rịch, hỏi: "Có thể cho ta ăn một chút hay không?"
Huyền Uyên ghé vào trên vai Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cũng nhìn mà thèm, sau đó dùng đầu cọ cọ mặt hắn, tỏ vẻ cũng muốn ăn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn xem con rắn nào đó, lại nhìn xem con rùa nào đó, vẻ mặt khó xử: "Linh thảo cấp mười hai, trực tiếp ăn... thật lãng phí, đáng tiếc chỉ có một gốc, cần dùng để luyện chế thành linh đan cũng không được."
Đối với đám đồng bạn, Mặc Sĩ Thiên Kỳ xưa nay là hào phóng, mặc kệ linh đan gì đều tùy bọn họ ăn, nhưng linh thảo cấp mười hai quá hiếm có, bản thân hắn cũng luyến tiếc, làm sao chịu để cho bọn nó trực tiếp gặm nhấm, đây quả thực chính là phí của trời. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Cuối cùng vẫn là Bích Tầm Châu ra mặt, quyết đoán đẩy hai con yêu thú tham ăn ra: "Đừng náo loạn, trước để cho A Kỳ đi luyện đan. Đúng rồi, Địch Linh Bảo đan cùng Tử Phủ Đại Hoàn đan, A Kỳ ngươi có thể luyện sao?"
"Địch Linh Bảo đan không thành vấn đề, Tử Phủ Đại Hoàn đan còn phải cẩn thận tìm hiểu một chút, nếu không sẽ rất dễ nổ lò." Mặc Sĩ Thiên Kỳ hiếm khi có chút không tự tin.
Bích Tầm Châu liếc hắn một cái thật sâu, nói: "Ngươi trước nhìn xem đi, đợi chủ nhân trở về chúng ta lại nhờ một chút."
"Được."
Sở Chước và A Chiếu ở phòng luyện khí của Nhâm Diêu vừa đợi chính là ba ngày.
Nay ma nhân và người tu luyện bùng nổ chiến tranh, lại có chuyện cung chủ Chân Hỏa Cung phản bội, khiến cho toàn bộ Tây Lĩnh cao đều không bình tĩnh, Chân Hỏa thành cũng thế. Cho nên trong khoảng thời gian này, Nhạc Tu đối với Nhâm Diêu có thể nói là một tấc cũng không rời, chỉ lo lắng mình sơ sẩy một cái, nàng dâu bị sơ sẩy cũng không còn.
A Chiếu nhìn đến hành vi Nhạc Tu nào đó thời điểm không biết xấu hổ, cảm thấy mình lại học được một ít.
Ừ, nó không bao giờ là con thú bị ngây thơ hôn một chút đều xù lông nữa.
Đến phòng luyện khí Nhâm Diêu xong, Nhâm Diêu vì phòng ngừa có người xông vào phòng luyện khí của mình, một lần nữa bài ra cấm chế, lại để cho Nhạc Tu trấn thủ ở trong phòng luyện khí, mới yên tâm vài phần.
Thật sự là xuyên chiến hạm quá quan trọng, Nhâm Diêu cũng sợ chuyện xuyên chiến hạm bị những người khác biết.
Đợi nhìn đến xuyên chiến hạm Sở Chước lấy ra, Nhâm Diêu gần như là mê muội nhìn nó.
Xuyên chiến hạm lúc này trở nên nho nhỏ, giống như một cái mô hình cỡ lớn, trên vỏ ngoài khắp nơi có thể nhìn thấy vết rách màu xám trắng, không cần kiểm tra cũng biết nó bị tổn hại có bao nhiêu nặng. Nhâm Diêu cẩn thận sờ sờ, được Sở Chước cho phép, lại dùng linh thức thăm dò vào cẩn thận kiểm tra một lần, rất nhanh liền hiểu rõ địa phương xuyên chiến hạm cần tu bổ.
Nhâm Diêu nói cho Sở Chước kết quả kiểm tra của mình, hơn nữa cho chút đề nghị: "Nếu có tài liệu luyện khí cao cấp, xuyên chiến hạm này hẳn là có thể lại thăng một cấp, về sau gặp phải không gian loạn lưu, cũng sẽ không bị thương nghiêm trọng như vậy."
Sở Chước ừ một tiếng, lật tay lấy ra mấy khối Toái Tinh thạch cấp tám.
"Ồ? Đây là... Toái Tinh thạch?" Nhâm Diêu vẻ mặt kinh ngạc.
Lần trước Sở Chước lễ học nghệ cũng đưa Toái Tinh thạch, chỉ là Toái Tinh thạch đó cấp bậc cũng không cao, chỉ có cấp năm, Toái Tinh thạch cấp năm cùng cấp tám màu sắc là không giống nhau.
"Đây là Toái Tinh thạch cấp tám, dùng chúng nó đến tu bổ thử xem." Sở Chước nói.
Nhâm Diêu yêu thích không buông tay chơi đùa Toái Tinh thạch cấp tám, mới nói: "Toái Tinh thạch này là một loại tài liệu cứng rắn, khi rèn luyện tốt nhất rèn luyện thêm vài lần, đi trừ tạp chất, có thể dung nhập trong xuyên chiến hạm rất tốt, nói không chừng còn có thể đề cao độ cứng rắn xuyên chiến hạm. Sở cô nương, cô nói sao?"
Sở Chước gật đầu: "Như thế không thể tốt hơn." Nghĩ nghĩ, nàng lại lấy ra một khối Toái Tinh thạch màu sắc gần hoàn mỹ.
Nhâm Diêu lại dính mắt vào nó.
Sở Chước mỉm cười: "Còn đây là Toái Tinh thạch cấp mười, lấy năng lực của ta, không thể rèn luyện nó, còn cần Nhâm cô nương hỗ trợ." Nàng dù sao không phải là người tu luyện thuộc tính hỏa, cũng không chuyên nghiên cứu luyện khí thuật, muốn hoàn toàn rèn luyện sạch sẽ tạp chất trong Toái Tinh thạch cấp mười, chi bằng vẫn để Nhâm Diêu ra tay mới được.
Nhâm Diêu gật đầu như bằm tỏi, thấy Sở Chước tựa như một bảo khố, lúc nào cũng có thể lấy ra thứ làm cho nàng kinh hỉ.
Tuy rằng kinh hỉ, nhưng nàng trời sanh tính ngây thơ thuần thiện, cũng không tham lam, cũng chưa bởi vậy mà mơ ước mấy tài liệu cao cấp này. Sở Chước nhìn ở trong mắt, mỉm cười.
Lúc này hai người lại tiến đến cùng nhau, thương nghị tu bổ xuyên chiến hạm như thế nào, lại thăng cấp cho nó, ít nhất để cho nó về sau khi lại lầm nhập không gian loạn lưu, không bị tổn hại nghiêm trọng đến như vậy.
Ở khi hai người nghiêm túc thương lượng, trong phòng nghỉ ngăn cách, hai con yêu đang mắt lớn trừng đôi mắt nhỏ.
Yêu tu hình người và tiểu yêu thú màu đen đánh giá đối phương lẫn nhau, Nhạc Tu vốn chẳng thèm ngó tới con tiểu yêu thú đi theo Sở Chước giống như sủng vật, mà hắn cũng thật sự coi nó trở thành yêu sủng Sở Chước, không để ở trong lòng.
Thẳng đến vừa rồi, khi hắn cẩn thận mà canh giữ phòng luyện khí, đột nhiên liền cảm giác được một cỗ uy áp đáng sợ, làm cho hắn thiếu chút nữa liền ngã lăn xuống đất.
Nhạc Tu cả mặt hoảng sợ nhìn tiểu yêu thú phóng ra uy áp, bộ dạng gặp quỷ.
Càng gặp quỷ là, khi con tiểu yêu thú đó nói:【Tiểu tử, nhỏ luyện khí sư bên trong kia là nàng dâu của mi hả? Cái đức hạnh của mi cũng không ra sao, làm sao lừa tới tay được?】
Nếu không bị uy áp của nó áp chế đến không thể động đậy, yêu tu liền muốn tàn bạo ngay tại chỗ, dĩ hạ phạm thượng.
Hắn giọng điệu không tốt nói: "Đương nhiên là Dao Dao thấy ta anh tuấn tiêu sái, thực lực bất phàm, cho nên mới đáp ứng làm nàng dâu của ta, ta cũng không lừa." Hắn là yêu lợi hại như vậy, làm sao cần lừa?
A Chiếu xuy một tiếng, đi tới:【Thì ra nàng coi trọng phương thức của ngươi, chính là hờ hững?】
Yêu tu bị nói trúng chân đau gân xanh trên trán nhảy lên thình thịch: "Nói bậy, nàng nào có hờ hững? Nàng yêu ta yêu đến muốn chết muốn sống!"
A Chiếu lại bật cười một tiếng.
Nhạc Tu cảm thấy mình bị nó khinh bỉ, nhưng đối phương mạnh hơn hắn, chỉ có thể nghẹn xuống, nhưng mà vẫn không phục trừng nó.
A Chiếu ngồi xổm ở trên bàn, thấy yêu tu này thiếu thu thập, mà nó thích nhất là gây sự, chính là thu thập yêu thú không nghe lời. Vì thế nó đứng lên, nói:【Đi!】Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{)&@#@
Nhạc Tu cảnh giác hỏi: "Đi đâu?"
【Đương nhiên là đánh một trận.】
Không có chuyện gì là đánh một trận là không giải quyết được, nếu không thể, vậy đánh hai trận, đánh đến đối phương què chân là được.
Đợi khi Nhâm Diêu phát hiện Nhạc Tu thế nhưng không ở phòng luyện khí, tưởng phát sinh chuyện gì, vội buông việc trong tay.
Sở Chước thấy nàng vẻ mặt lo lắng, an ủi nói: "Cô yên tâm, nơi này là Chân Hỏa thành, Nhạc Tu thực lực không kém, không có việc gì." Trong lòng lại hoài nghi có phải A Chiếu kêu Nhạc Tu đi ra ngoài hay không.
Nhạc Tu tựa như đứa bệnh hoang tưởng thiếu đánh, A Chiếu làm lão đại làm sao có thể chịu được? Có thể chịu đến bây giờ, Sở Chước đều cảm thấy rất ngạc nhiên rồi.
Nhâm Diêu miễn cưỡng nói: "Lúc trước khi cung chủ phái người đến mang ta đi Bắc địa, là A Tu ra mặt ngăn lại, lúc ấy thần sắc cung chủ vô cùng khó coi, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. A Tu tuy rằng thực lực không tầm thường, nhưng bên người cung chủ còn có yêu tu lợi hại hơn, khó lòng phòng bị..."
Nàng tuy rằng không để ý đến chuyện bên ngoài, người cũng có vẻ đơn thuần, nhưng không có nghĩa là nàng là ngốc tử.
Nhạc Tu có thể bảo vệ nàng, cũng trả giá đại giới, Nhâm Diêu rất lo lắng cung chủ phản bội kế tiếp hành động, liền sợ không cẩn thận một cái, Nhạc Tu cũng xong.
Ngay tại trong lo lắng như vậy, Nhạc Tu rất nhanh trở lại.
Khi nhìn đến Nhạc Tu mặt mũi bầm dập, khập khiễng đi vào, Nhâm Diêu giật mình trừng mắt.
"A Tu, huynh sao vậy? Có phải gặp phải mai phục hay không?" Nhâm Diêu lo lắng hỏi, vội vàng tìm linh đan trị liệu.
Khi Nhạc Tu nhìn con tiểu yêu thú màu đen bổ nhào vào trong lòng Sở Chước, được nữ tu đó ôn nhu ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn đầu nó, nhịn không được kéo kéo môi, đau đến nhe răng nhếch miệng.
Hiếm khi thấy bộ dạng Nhậm Diêu lo lắng, hắn cũng không cảm thấy vui vẻ, ngược lại rất muốn nôn, trên mặt còn phải làm ra thần sắc không có gì, nói: "Chỉ là bị thương da thịt, nàng không cần lo lắng. Không phải mai phục, lúc nãy ta luận bàn với người ta."
Nhâm Diêu tìm ra một viên linh đan cấp sáu đưa cho hắn, nghe xong vô cùng kinh ngạc: "Xem ra thực lực của đối phương rất cao..." Nếu không sẽ không bị đánh thành như vậy.
Nhạc Tu phụng phịu, không nói gì.
Biết không phải là mai phục, Nhậm Diêu yên tâm rồi, cũng không biết là hắn bị đánh thành như vậy có bao nhiêu đáng thương, cảm thấy để cho hắn ăn giáo huấn cũng tốt.
Vì thế Nhâm Diêu rất nhanh lại tiếp tục cùng Sở Chước đi tu bổ xuyên chiến hạm.
Hai con yêu liếc mắt nhìn hai người trong phòng luyện khí một cái, sau đó A Chiếu lại khinh bỉ hắn:【Đây là mi nói nàng yêu mi yêu đến muốn chết muốn sống? Còn không bằng sáng quắc yêu ta đâu.】
Ít nhất nếu nó bị người ta đánh thành như vậy, sáng quắc nhất định sẽ ân cần hỏi han, sẽ không tùy tiện quăng một viên linh đan liền đi.
Nhạc Tu: "... Đó là bởi vì nàng hiện tại bề bộn nhiều việc."
A Chiếu nhìn hắn mạnh miệng, không đả kích hắn nữa, dù sao hiện tại cũng hiểu rõ, con sói yêu này cũng chả lợi hại gì.
Đợi ba ngày ở trong phòng luyện khí của Nhâm Diêu, Sở Chước ở A Chiếu nhắc nhở, dự tính trở về nghỉ ngơi một chút.
Người tu luyện tuy rằng có thể dùng đánh tọa để thay thế giấc ngủ, nhưng đây cũng không phải là giấc ngủ chân chính, tinh thần hoàn toàn không thể thả lỏng, ngẫu nhiên vẫn cần ngủ một giấc hoàn toàn thả lỏng.
Dù sao người tu luyện, vẫn chưa bỏ đi hạn chế thân thể phàm nhân.
Trở lại tòa nhà thuê, chỉ thấy Hỏa Lân và Bích Tầm Châu đều ở, đám người Đồ Tứ Nương chú ý tình huống ở bên ngoài Chân Hỏa thành.
Thấy nàng trở về, Bích Tầm Châu vội đi làm một chút linh thực phong phú, cũng kêu Mặc Sĩ Thiên Kỳ trong phòng luyện đan ra.
Một đám người và yêu ngồi vây quanh ở trước bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, tán gẫu đó là việc ngày đó gặp mặt cùng Vu Linh Túc.
"A Kỳ, lúc ấy huynh thật sự không tra ra thương thế của Vu Linh Túc?" Sở Chước thăm dò.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ gặm một khối sườn mật dịch, hàm hồ nói: "Điều tra ra rồi, chỉ là... Tta không dám quá khẳng định."
"Vì sao?" Sở Chước hỏi.
Bích Tầm Châu, Hỏa Lân cũng dừng lại nhìn hắn, chỉ có A Chiếu và Huyền Uyên như cũ đang ăn đồ ăn trên bàn trước mặt mình.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghĩ nghĩ, chi tiết nói: "Thương thế của Vu tiền bối mặc dù nhìn như ở linh phủ, nhưng ta thấy nghiêm trọng nhất lại là thức hải của hắn, chỉ là thức hải loại địa phương này, cũng không thể dễ dàng để cho người ta tra xét, cho nên ta không thể khẳng định thương thế của hắn như thế nào. Xem Địch Linh Bảo đan, còn có Tử Phủ Đại Hoàn đan, một thứ là trị liệu linh phủ, một thứ là trị liệu thức hải, xem ra Vu tiền bối quả thật bị thương rất nặng."
Kết quả này Sở Chước, Bích Tầm Châu và Hỏa Lân đều không ngoài ý muốn, Vu Linh Túc vượt bậc đánh yêu trùng bị thương, làm sao có thể không trả giá chút đại giới.
"Còn có, Địch Linh Bảo đan là linh đan người tu luyện thời kì thượng cổ phát minh, ở trong《 thượng cổ đan phương tập 》có thu thập, chỉ là ở Thánh Đan phường cũng không nhất định có đan phương này. Mà Tử Phủ Đại Hoàn đan, ta mới nghe lần đầu, thậm chí ngay cả《 thượng cổ đan phương tập 》cũng không có, có thể thấy được loại linh đan này, cũng không thịnh hành ở nhân tu, có lẽ chỉ có bộ tộc nào đó trong thượng cổ trăm tộc mới có."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ giải thích hoxong, nói với Sở Chước: "Sở tỷ, ta có thể đoán thế này, Tử Phủ Đại Hoàn đan khẳng định là Vu linh tộc mới có, hơn nữa là chuyên môn trị liệu di chứng Vu Linh tộc sau khi sử dụng thiên phú thần thông lưu lại."
Sở Chước gật đầu: "Hẳn là như vậy rồi, A Kỳ huynh phân tích rất chính xác."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đắc ý ngẩng đầu, hiếm khi chỉ số thông minh online một lần, làm cho hắn vô cùng đắc ý.
Đột nhiên nghĩ đến gốc linh chi bạch ngọc thảo cấp mười hai, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội hỏi: "Đúng rồi, Sở tỷ, Vu tiền bối thế nhưng có thể xuất ra linh thảo cấp mười hai, có phải đại lục Linh Hoàng rất cao cấp hay không?"
Hết chương 249.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK