Mục lục
Cùng Trời Với Thú - Vụ Thỉ Dực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Sở Thanh Sương nhìn mọi người, chậm rãi nói: "Chúng ta gần đây mới nhận được tin tức, Hồng Mông chi cảnh muốn mở ra."

Vừa mới nói xong, hiện trường không khí an tĩnh càng thêm yên tĩnh, có thể nghe được tiếng châm rơi, chỉ có tiếng gió từ sơn cốc thổi qua tự nhiên phát ra rì rào ở ngoài phòng.

Sở Chước chợt nhìn về phía Sở Thanh Sương, thần sắc thêm vài phần khác thường.

Cùng lúc đó, đám người Sở Thanh Giáng, Sở Thanh Từ cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng nhịn không được nhìn qua nàng.

Bọn họ đều rõ ràng trong lòng, ông cố, phụ thân mà Sở Chước chưa từng gặp mặt đều ở Hồng Mông chi cảnh, nghe nói đến nay chưa về.

Tộc nhân Khuyết thị hiển nhiên đối với Hồng Mông chi cảnh cũng có chút hiểu biết, không khỏi có chút ngoài ý muốn, Khuyết Quan Hoành hỏi: "Sở tiền bối, Hồng Mông chi cảnh làm sao có thể đột nhiên mở ra? Hiện tại dường như còn chưa tới thời gian."

Theo hắn biết, Hồng Mông chi cảnh trăm năm mở ra một lần, khi mỗi một lần mở ra, mặc dù có rất nhiều người tu luyện hy vọng có thể đi vào Hồng Mông chi cảnh kinh nghiệm từng trải, cũng không phải người nào cũng có thể tiến vào được. Hồng Mông chi cảnh rất thần bí, nó đại biểu cho cơ duyên cùng nguy hiểm, người tu luyện ngã xuống ở trong đó cũng không ít, nhưng nếu như có thể sống trở về từ Hồng Mông chi cảnh, tu vi đều sẽ có đột phá.

Đây cũng là nguyên nhân nhóm người tu luyện biết rõ Hồng Mông chi cảnh nguy hiểm, vẫn nhịn không được mà muốn đi vào.

Sở Thanh Sương trầm giọng nói: "Việc này là người tu luyện Hóa Thần cảnh Phạm Tiên Vực nói cho Vũ Bá thúc."

Đối mặt với cái nhìn chăm chú của mọi người, Vũ Bá Hiền rất hờ hững, nói: "Ta cũng vừa nhận được tin tức, nghe nói lần này Hồng Mông chi cảnh sẽ mở ra trước thời hạn, nếu đúng là có người cố ý, có thể đi vào." Dừng lại, ông lại nói: "Bởi vì mở ra trước thời hạn, thiết lập chứa nhiều hạn chế, cho nên chỉ có thể vào không thể ra."
Tin tức này chỉ truyền lưu ở trong nhóm người tu luyện Hóa Thần cảnh, đối với người tu luyện Hóa Thần cảnh mà nói, chỉ kém một bước là có thể bước vào Thần Hoàng cảnh, trở thành cường giả đình cấp Đại Hoang giới. Nhưng một bước này chẳng khác gì rãnh trời, cũng không phải dễ dàng mà vượt qua được, bao nhiêu người tu luyện ngưng lại ở Hóa Thần cảnh, thẳng đến cho khi thọ nguyên hao hết cũng không cách nào đột phá, lại có bao nhiêu người tu luyện khi đang tìm tìm cơ hội đột phá, lại chết vì các loại ngoài ý muốn.

Thẳng đến khi Hồng Mông chi cảnh ngang trời xuất thế, được người đời phát hiện nó tồn tại, phát hiện nó là cơ hội mà người tu luyện Hóa Thần cảnh tìm kiếm để đột phá Thần Hoàng cảnh, làm cho bao nhiêu người tu luyện Hóa Thần cảnh chạy theo như vịt.

Cho nên trên Đại Hoang giới vô số người tu luyện Hóa Thần Cảnh đều chú ý tin tức về Hồng Mông chi cảnh, khi Hồng Mông chi cảnh có dị động gì, cũng là bọn hắn nhận được tin tức sớm nhất.

Còn người tu luyện Hóa Thần cảnh khi sau biết được, có thể báo cho biết thế lực sở tại hoặc người gia tộc hay không, thì do bọn họ tự mình quyết định. Có vài người tu luyện Hóa Thần cảnh không hy vọng đệ tử gia tộc đi mạo hiểm, tự nhiên sẽ không nhiều lời, có vài người thì lại không, cho rằng đó là một cơ hội hiếm có, dù sao muốn ăn thì phải lăn vào bếp, thành công không dành cho kẻ lười, Hồng Mông chi cảnh là một nơi phi thường tốt cho kinh nghiệm từng trải.



Thành công, thì có hi vọng tấn cấp; thất bại, nhất định ngã xuống.

Còn lần này Hồng Mông chi cảnh khác thường, người tu luyện Hóa Thần cảnh nhận được tin tức trước tiên, nhưng bọn hắn cũng không biết Hồng Mông chi cảnh phát sinh chuyện gì, vì sao sẽ đột nhiên mở ra sớm hơn kỳ hạn, hơn nữa chỉ có vào không có ra.

Nhưng mà mặc kệ như thế nào, đây cũng là một cơ hội.

Ở đây mọi người đều có chút trầm mặc.

Sở Thanh Giáng liếc mắt nhìn Sở Chước an tĩnh vững vàng một cái, nhịn không được hỏi: "Vũ Bá thúc, chẳng lẽ người muốn đi Hồng Mông chi cảnh?" Tu vi của Vũ Bá Hiền ngưng lại ở Hóa Thần cảnh đã thật lâu, nếu ông lựa chọn đi Hồng Mông chi cảnh, cũng nói thông.

Ai ngờ Vũ Bá Hiền lại cười lắc đầu: "Tuyết Vụ Đảo không thể thiếu người, ta cần trấn thủ nơi đây, không thể rời khỏi."

Một khi đã như vậy, vì sao còn muốn tập trung bọn họ đến, riêng biệt nói chuyện này?

Khi Sở Thanh Giáng đang nghi hoặc liền bắt gặp tầm mắt đám người Sở Thanh Sương, Vũ Bá Hiền lướt qua Sở Chước, thì bừng tỉnh hiểu ra, ngay sau đó vừa sợ vừa giận, hô hấp trở nên dồn dập lên, lúc đang muốn nói gì đó, bị Sở Thanh Sương kìm lại.

"Gần đây ta và Vũ Bá thúc vừa cẩn thận nghiên cứu qua sách ghi chép của Khuyết thị, ở trong sách phát hiện một ít thứ bí ẩn không tuyên truyền, chúng ta cũng không biết sự thực hay không, hoặc là chúng ta lý giải sai lầm, cái đó còn phải đợi thương thảo." Sở Thanh Sương thong thả nói.

Mọi người trong lúc nhất thời đều im lặng, nghe nàng cất giọng lạnh nhạt tiếp tục nói: "Nhưng mà, nếu có thể tìm được ông cố hoặc phụ thân, bọn họ hẳn là có thể giải thích nghi hoặc." Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d

Lúc này, Khuyết Quan Hoành hỏi: "Sở tiền bối, ngài nói chính là Sở Nguyên Thương tiền bối thành lập Tuyết Vụ Đảo?"

"Đúng vậy." Thần sắc thanh lãnh của Sở Thanh Sương hơn vài phần kiêu ngạo: "Phụ thân là một người ưu tú hiểu biết sâu rộng, đối với nguồn gốc Bách tộc cũng có sự hiểu biết, ông ấy đi rất nhiều nơi, cũng là ông ấy và tổ phụ phát hiện âm mưu của Thần tộc sớm nhất."

Nghe Sở Thanh Sương tôn sùng với phụ thân chưa gặp mặt, Sở Chước ở trong lòng yên lặng tính toán tuổi phụ thân.

Ngũ phòng chính mạch Sở gia xưa nay nhân khẩu điêu linh, đời đời nhất mạch tương truyền, nghe nói ông cố Sở Khai Hà chỉ có được một người con, lại không ngờ ngoài ý muốn mà chết, lưu lại tôn tử còn ở trong tã lót—— tức là Sở Nguyên Thương, trở thành tiếc nuối không thể nói của ngũ phòng Sở gia.

Cũng bởi vì như thế, huyết mạch ngũ phòng Sở gia rất thưa thớt, tuổi cùng mấy phòng khác cũng chênh lệch thật lớn, tính toán đâu ra đấy, Sở Nguyên Thương nghe nói năm nay đã có hơn ba trăm tuổi, số tuổi của Sở Khai Hà lại ở phía trên năm trăm.

Ba trăm tuổi ở Đại Hoang giới thật sự không tínhlà cái gì, đặc biệt là ở trong mắt của những người tu luyện cao cấp động một cái là hơn một ngàn, trên vạn tuổi, thì vẫn là một tiểu oa nhi, Sở Nguyên Thương ba trăm tuổi, kiến thức có thể có bao nhiêu rộng, có năng lực đi bao nhiêu địa phương kinh nghiệm từng trải? Có thể trải qua bao nhiêu chuyện?

Nhưng trên thực tế, Sở Nguyên Thương chỉ là phát hiện Tuyết Vụ Đảo, thành lập Tuyết Vụ Đảo, cũng đưa hậu nhân Bách tộc chịu khổ diệt tộc di cư ở đây, chính là một sự kiện khó lường.

Sở Chước yên lặng nghĩ, cũng không trách Sở Thanh Sương cùng Sở Thanh Giáng tôn sùng như thế đối với vị dưỡng phụ này—— tuy rằng dưỡng phụ kỳ thực vào rất nhiều thời điểm rất không theo mẫu, cũng không thể gạt bỏ ưu tú của ông ấy.

Sở Thanh Sương cùng Vũ Bá Hiền nói xong việc này thì liền rời khỏi sơn cốc, chuẩn bị cho việc Hồng Mông chi cảnh mở ra lần này.

Cơ hội hiếm có như thế, không có bao nhiêu thế lực nguyện ý buông tha cho nó, cho dù phía trước hiểm trở trùng điệp, người tu luyện ôm ấp hy vọng mà đi vẫn không ít như cũ.

Sở Thanh Giáng đi theo Sở Thanh Sương bọn họ đi ra ngoài.

Sở Chước ôm tiểu yêu thú đứng ở trước nhà gỗ, nhìn bóng dáng mấy người rời khỏi, thật lâu không nói gì.



Rời khỏi sơn cốc, Sở Thanh Giáng rốt cục nhịn không được hỏi: "Đại tỷ, tỷ và Vũ Bá thúc có ý gì? Hai người sẽ không phải là muốn để cho A Chước đi Hồng Mông chi cảnh chứ? A Chước hiện tại mới giai đoạn đầu Thánh Đế cảnh, tu vi của nàng quá yếu, căn bản không được..."

Sở Thanh Giáng thần sắc thanh lãnh, thản nhiên nhìn hắn.

Ánh mắt ôn nhuận như mưa bụi của Vũ Bá Hiền hơi khẽ chau lên, toát ra vài phần lo lắng.

Bọn họ nhìn Sở Thanh Giáng táo bạo, đều không nói gì.

"Hai người nói đi, hai người là ý gì?" Sở Thanh Giáng càng thêm nổi giận: "Ta không đồng ý A Chước đi Hồng Mông chi cảnh, đợi nàng tấn cấp Hóa Thần rồi nói lại."

"Nhưng mà, khi phụ thân tiến vào Hồng Mông chi cảnh, cũng là Thánh Đế cảnh." Sở Thanh Sương mở miệng.

Sở Thanh Giáng nghẹn lời, nhịn không được phản bác: "A Chước và phụ thân không giống nhau, A Chước là một cô nương gia, hơn nữa năm nay nàng còn chưa trăm tuổi!"

Sở Thanh Sương lạnh lùng nhìn hắn: "Đệ xem thường nữ tu trẻ tuổi?"

Sở Thanh Giáng: "... Đệ không có, tỷ đừng nói bậy."

Sở Thanh Sương thở dài, thần sắc hơi hòa hoãn, nói: "Đệ nghĩ rằng ta và đệ vì sao phải nói chuyện này vào hôm nay?"

"Tỷ chính là muốn cho A Chước đi Hồng Mông chi cảnh tìm phụ thân cùng ông cố, để làm rõ về việc đại chiến thượng cổ trong tư liệu do Khuyết thị mang đến." Sở Thanh Giáng lầu bầu.

Hắn không chút nghi ngờ lòng cống hiến của vị trưởng tỷ này đối với Bách tộc, đương nhiên cũng không nghi ngờ lòng quan ái của trưởng tỷ đối với Sở Chước, nhưng nếu chuyện đề cập đến sinh tử tồn vong của Bách tộc, trưởng tỷ lựa chọn như thế nào, trong lòng hắn cũng rõ ràng.

Sở Thanh Sương không tức giận, tiếp tục nói: "Thời gian còn lại cho A Chước cũng không nhiều rồi."

"Cái gì?"

Sở Thanh Giáng hoàn toàn sửng sốt, nhìn hai người, thần sắc mờ mịt.

Gió tuyết lạnh lẽo lãnh liệt đến từ đỉnh tuyết sơn đột nhiên đập vào mặt, mưa gió phất qua mành rèm, cũng che giấu thần sắc người đối diện.

"Đệ cho là, vì sao A Chước có thể lấy được pháp bảo bản mạng của tộc trưởng Bách tộc để lại?" Sở Thanh Sương hỏi hắn.

Sở Thanh Giáng chần chờ lại: "Đây là cơ duyên của A Chước, A Chước là đứa nhỏ duy nhất của phụ thân, nàng xưa nay đều muốn lợi hại hơn bất luận kẻ nào..." Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của hắn dần dần biến thấp, giống như đột nhiên hiểu rõ cái gì. [email protected]~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d

"A Chước là tộc trưởng kế nhiệm Bách tộc tuyển chọn ra được." Thanh âm ôn nhuận của Vũ Bá Hiền vang lên.

Gió tuyết xuyên qua, Sở Thanh Giáng lại cảm thấy lúc này băng tuyết đến từ Tuyết Thần Cung đều muốn lãnh liệt vô tình hơn dĩ vãng, lạnh đến xương cốt của hắn đều nhịn không được mà phát run, hai tay cứng còng khó mà nhúc nhích.

Thanh âm của Sở Thanh Sương bay tới ở trong gió tuyết: "Trung tư liệu của tổ tiên Khuyết thị lưu lại có mịt mờ đề cập qua một câu, có được pháp bảo bản mạng của tộc trưởng Bách tộc lưu lại, tức là tộc trưởng Bách tộc kế nhiệm. A Chước từ trong lúc vô ý có được khối ngọc điệp Cửu U Minh đầu tiên cũng đã bắt đầu, chủ ý nàng phải đi đường này."

Sở Thanh Giáng đờ đẫn nhìn nàng ấy.



"Không phải A Chước lựa chọn Bách tộc, mà là Bách tộc lựa chọn A Chước." Thanh âm của Sở Thanh Sương hơn vài phần chua chát.

Trong nháy mắt đó, Sở Thanh Giáng giống như một đứa nhỏ, chân tay luống cuống, lắp bắp nói: "Cái này, đây thì lại có can hệ gì với A Chước? Cho dù Bách tộc lựa chọn A Chước, A Chước bây giờ còn trẻ tuổi, nàng căn bản không cần phải đi Hồng Mông chi cảnh..."

"Nếu nàng không đi, tu vi của A Chước tấn cấp được rất thong thả, đến lúc đó nàng không phải là đối thủ của Thần tộc, sớm hay muộn thì có một ngày, nàng sẽ giống như tộc trưởng Bách tộc thời kì thượng cổ, thân chết vô tung." Sở Thanh Sương trầm giọng nói: "Nếu tin tức chúng ta nhận được không có sai lầm, Thần tộc bên kia cho chúng ta thời gian không nhiều lắm."

Sở Thanh Giáng: "... Sẽ lại phát sinh đại chiến như thời kì thượng cổ?"

Sở Thanh Sương a một tiếng: "Thanh Giáng, tỷ vẫn luôn biết, đệ là một đứa nhỏ đơn thuần."

Sở Thanh Giáng trầm mặc.

Được tin tức Hồng Mông chi cảnh sắp sửa mở ra sớm trước thời hạn, tộc nhân Khuyết thị ở lại trong Tuyết Vụ Đảo tuy biết việc này không có quan hệ gì với bọn họ, nhưng vẫn nhịn không được vội vã trở lại nhà gỗ ở tạm, xuất ra Không Minh Thạch liên lạc cùng trưởng bối gia tộc.

Sở Chước bọn họ cũng trở lại tòa nhà gỗ khác.


"Lão đại, Hồng Mông chi cảnh là một địa phương có dạng gì?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi.


Tiểu yêu thú làm ổ ở trong lòng Sở Chước liếc nhìn hắn một cái:【Bổn đại gia làm sao mà biết?】Không đợi bọn hắn hỏi lại, hắn kiêu ngạo mà nâng đầu lông xù lên:【Bổn đại gia lại không cần đi Hồng Mông chi cảnh tìm kiếm cơ duyên, không cần lãng phí thời gian đi vào trong đó.】


Nghe nói như thế, mọi người hết chỗ nói nữa rồi, lại nghe được hắn nói:【Chẳng qua Hồng Mông chi cảnh quả thật là một địa phương hay ho, nghe nói thứ tốt không ít, cho dù không đi kinh nghiệm từng trải, chỉ là đơn thuần vì tìm bảo vật, chỉ cần có thể sống sót rời khỏi, có thể thu hoạch vô số tài phú.】


Lời này mọi người nghe được có chút động tâm.


Chẳng trách nhiều người muốn đi Hồng Mông chi cảnh như vậy, bọn họ nghe được cũng rất muốn đi.


【Nhưng mà, cũng không phải người nào cũng có thể đi Hồng Mông chi cảnh.】


Hết chương 521.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK