Ba ngày sau, Sở Thanh Sương mang theo người Tuyết Thần cung bí mật rời khỏi Tuyết Vụ Đảo.
Sở Chước bọn họ cũng cáo từ rời khỏi theo.
Sở Thanh Giáng vẻ mặt mê mang nhìn bọn họ, hoài nghi hỏi: "A Chước, bọn muội sẽ không phải cũng phải đi Thiểm Kim Lâm chứ?"
"Đúng vậy." Sở Chước cũng không dự tính lừa bọn họ, nói rất thản nhiên: "Nghe nói trong Thiểm Kim Lâm có thần mộc, chúng ta cũng rất ngạc nhiên, nếu có thể kiếm được vài cọng thần mộc, mặc kệ chỉ dùng để đến làm vũ khí, hay là trận bàn, hoặc là cái khác, đều rất không tệ."
Thần mộc có thể nói là bảo vật thiên nhiên ưu đãi trong thiên tài địa bảo, có tác dụng ở rất nhiều phương diện, mỗi khi có thần mộc xuất thế, đều đưa tới phần đông người tu luyện điên cuồng cướp đoạt.
Sở Chước tỏ vẻ động tâm cũng không phải không có đạo lý, nhưng Sở Thanh Giáng cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
Đối với cái này, Phong Chiếu bình tĩnh làm tổ ở trong lòng tiểu cô nương nhà hắn, cái đuôi lắc lắc.
Trong không gian của hắn chính là trải sàn gỗ thần mộc đầy đất, phải nói là thần mộc, bọn họ kỳ thực cũng không thiếu.
"Nhưng mà, việc này khả năng có liên quan với hậu duệ Thần tộc, A Chước, muội vẫn đừng nên đi, nếu để cho bọn chúng biết thân phận của muội..." Sở Thanh Giáng băn khoăn giống như Sở Thanh Sương, thầm nghĩ Sở Chước cứ giống như quá khứ, tự do tự tại kinh nghiệm từng trải ở các đại lục.
Nếu thân phận của Sở Chước có một ngày bị hậu duệ Thần tộc biết được, có thể tưởng tượng, đến lúc đó tránh không được ám sát cùng truy kích ùn ùn kéo đến, khó m có được một chút an bình, cực kì bất lợi cho nàng trưởng thành. Sao không làm cho nàng giống như bây giờ, lấy thân phận một tán tu, thuận lợi trưởng thành.
Sở Chước biết ý tốt của hai vị huynh tỷ, chính là nàng cũng không cần.
Nàng mỉm cười nói: "Nhị ca làm sao lại có thể cho rằng ta nhất định sẽ bại lộ đây? Ta chính là đi qua tham gia náo nhiệt, sẽ không bại lộ chính mình."
"Thánh nữ giả Bát Thần cung thì lại nói như thế nào?" Sở Thanh Giáng hỏi lại.
"Đó là ngoài ý muốn." Sở Chước bình tĩnh nói: "Thứ như ngoài ý muốn này, không phải con người có thể khống chế , đến lúc đó chỉ cần bóp chết ngoài ý muốn là tốt rồi. Huynh xem, sau đó không phải cũng không có việc gì sao, thậm chí còn cứu bọn họ trở về..."
Sở Thanh Giáng tự nhủ ta nghe muội lừa dối, nhưng miệng có chút kém cỏi, không có biện pháp phản bác.
Trong lúc nhất thời, hắn có loại cảm giác đối mặt với phụ thân, đều vô lực.
Cuối cùng Sở Thanh Giáng vẫn là phụng phịu, tự mình đưa bọn họ rời khỏi Tuyết Vụ Đảo, đưa đến đảo Linh Châu, rồi lại tự đưa bọn họ lên thuyền.
Vô cùng khéo là, đường về ngồi thương thuyền là thuyền của Thẩm tiên tử.
Nhìn thấy bọn họ, Thẩm tiên tử rất cao hứng, vội vàng để lại cho bọn họ khoang thuyền thượng đẳng, giống như nàng từng ưng thuận hứa hẹn, chỉ cần bọn họ ở trên thuyền của nàng, hết thảy đều miễn phí.
Sở Chước cũng không chiếm tiện nghi của nàng ấy, chỉ cần trên đường gặp phải động vật biển quấy rối, bọn họ sẽ ra tay giải quyết, xem như đều cùng vui.
Thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, đến thành thị bên Tù Tiên Hải, còn chưa đầy hai mươi ngày.
Đoàn người Sở Chước cáo từ cùng Thẩm tiên tử, tiến vào một tòa thành tu luyện bên bờ biển, ngồi truyền tống trận đi tới thành thị gần với Thiểm Kim Lâm.
Hai ngày sau, bọn họ đi đến thành Kim Diệp.
Thành Kim Diệp là khu vực linh thực đều lấy màu vàng làm chủ, từ xa nhìn lại, giống như hoàng kim trải từng chút một, bởi thế mà được gọi tên là vậy.
Khi bọn họ đi đường ra truyền tống trận, thì nhìn đến sơn mạch xa xa bị màu vàng nhuộm dần, chân trời mây màu hồng rực sáng chói dừng ở trên mảnh màu vàng đó, giống như nhuộm màu máu, tăng thêm vài phần rực rỡ.
Bọn họ cũng không có nghỉ ngơi, mà là suốt đêm chạy tới Thiểm Kim Lâm.
Từ lúc truyền ra tin tức trong rừng Thiểm Kim có thần mộc, đã sớm có nhiều thế lực phái người tiến vào Thiểm Kim Lâm, bọn họ ở trên đường trì hoãn chút thời gian, hiện tại đi qua, phỏng chừng đã trễ hơn rất nhiều so với những người khác. Nhưng mà bọn mục đích của bọn họ cũng không ở trên thần mộc, trễ chút cũng không cần gấp.
Theo càng đền gần Thiểm Kim Lâm, một đám người càng kích động.
"Nếu lần này là âm mưu của hậu duệ Thần tộc, mọi người nói xem mục đích của bọn chúng là cái gì?" Khúc Sơn Hà hỏi.
Sở Chước trầm ngâm, cuối cùng nói: "Ta cũng không biết, đây mới là kỳ quái."
"Chẳng lẽ là muốn hấp dẫn hậu nhân Bách tộc, dễ ra tay với bọn họ?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ đoán. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh
Hỏa Lân bọn họ cũng hiểu được quả thật khả năng này rất lớn.
Sở Chước và Khúc Sơn Hà liếc nhau, đều hiểu rõ ý tứ của nhau, chỉ sợ mục đích của những hậu duệ Thần tộc đó sẽ không đơn giản như thế. Giống như hậu nhân Bách tộc có điều phòng bị đối với âm mưu của Thần tộc, những hậu duệ Thần tộc đó cũng giống vậy, sẽ không làm một âm mưu đơn giản đến làm cho người ta nhìn thấu, mục đích của bọn chúng mặc dù đang giết hại hậu nhân Bách tộc, nhưng cũng không thể bại lộ chính mình, chống lại cùng nhân tộc khổng lồ.
Hậu duệ Thần tộc muốn phục hưng Thần tộc thượng cổ, trừ bỏ hậu nhân Bách tộc, kẻ địch phải đối đầu thứ hai sẽ chính là nhân tộc.
Sau đại chiến thượng cổ, nhân tộc quật khởi, phát triển giới tu luyện to như vậy thành là địa bàn của nhân tộc, nếu để cho Thần tộc thượng cổ phục hưng, nhân tộc lại phải đối mặt với hoàn cảnh thời kì thượng cổ, cầu sinh trong kẽ hở. Chỉ cần không ngu ngốc, không một nhân tộc nào sẽ đồng ý, tuyệt đối sẽ liên hợp lại ngăn cản âm mưu của hậu duệ Thần tộc.
Ở diểm này, với hậu nhân Bách tộc cũng là có lợi.
Hậu nhân Bách tộc không có dã tâm xưng bá giới tu luyện, bọn họ vốn chính là mong muốn cuộc sống bình tĩnh, là hậu duệ Thần tộc âm mưu quấy rầy cuộc sống của bọn họ, thậm chí tàn sát giết thân nhân bằng hữu cùng đồng tộc của bọn họ, vì không thể nhịn được nữa mới có thể phản kích. Trừ cái đó ra, kháng ngang cùng Thần tộc thượng cổ, đã khắc một loại dấu ấn tín niệm vào trong linh hồn Bách tộc, đời đời truyền xuống.
Chỉ cần Thần tộc thượng cổ bất diệt, Bách tộc không ngừng.
Cho nên hậu duệ Thần tộc băn khoăn còn muốn nhiều hơn hậu nhân Bách tộc.
Mọi người thảo luận một lát, không có kết quả, sau đó đề tài lập tức rẽ khúc quẹo, ngoặt đến thân phận những hậu duệ Thần tộc đó.
"Hiện tại thân phận bọn chúng là cái gì?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ buồn rầu hỏi: "Vì sao bọn chúng có thể bỏ qua thân thể của chính mình đi đoạt xá người khác?"
"Đã là hỗn huyết do Thần tộc thượng cổ cùng sinh linh khác kết hợp sinh hạ ra, hẳn là có rất nhiều loại huyết mạch đi." Khúc Sơn Hà suy đoán.
Hỏa Lân trừng to mắt: "Ôi, chẳng lẽ bọn họ có huyết mạch nhân tộc, Bách tộc, Yêu tộc hoặc là thần thú?"
Sở Chước: "... Hẳn là, không thể nào?" Nàng cự tuyệt thừa nhận Thần tộc thượng cổ từng kết hợp qua cùng Bách tộc.
Ngay tại khi Sở Chước rối rắm, Toái Tinh kiến phía sau nàng trầm xuống, quay đầu nhìn lại, phát hiện chỗ đuôi kiếm có một nam nhân áo trắng phiêu phiêu đứng đó.
Hắn nở nụ cười với nàng, nói: "Bách tộc là không có khả năng kết hợp cùng Thần tộc, hai tộc là quan hệ đối lập, mà tính cách của Bách tộc, không có khả năng chấp nhận kết thành bạn cùng tu cùng Thần tộc."
Sở Chước đang muốn thở phào, lại nghe được hắn nói: "Nhưng mà, không bài trừ trong lúc hai bên xung đột, sau đó Bách tộc trở thành tù nhân, bị Thần tộc bắt buộc."
Sở Chước: "... ..."
Những người khác: "... ..."
"Không thể nào? Thần tộc... quá mức như vậy sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ kéo ra một cây mây non của Luyện Vân Long Đằng vươn ra, vô cùng rối rắm.
Những người khác thực sự rối rắm, bọn họ đồng hành cùng Sở Chước, bởi vì vị chủ nhân Sở Chước này ảnh hưởng, không nói tam quan ngay thẳng thẳng tắp, cũng chưa bao giờ làm việc thương thiên hại lí, loại tiết mục bắt buộc này lại không hề nghĩ ngợi qua, dám nghĩ là sẽ bị trọng kiếm đánh, lão đại cào cho.
Sở Chước càng rối rắm rồi, nàng thật lo lắng trong hậu duệ Thần tộc, cũng có huyết mạch Bách tộc, hơn nữa là bị Thần tộc thượng cổ bắt buộc lưu lại huyết mạch, ngẫm lại liền ghê tởm.
Loại tâm tính này rất kỳ quái, rõ ràng là vô cùng thân thiết đối với Bách tộc, lại bản năng chán ghét Thần tộc.
Lúc này, Hỏa Lân bưu hãn đến một câu: "Lão đại, vì sao không có Bách tộc bắt buộc Thần tộc đây?"
Phong Chiếu liếc mắt nhìn nó một cái, như là đang nhìn ngu xuẩn: "Tuyệt đối không có khả năng, Bách tộc tôn trọng tự nhiên, là chủng tộc trời cao chiếu cố, bọn họ bản năng bài xích Thần tộc, cũng không hợp Thần tộc, cho dù có bụng đói ăn quàng, cũng sẽ không đi bắt buộc Thần tộc. Nhưng mà Thần tộc thượng cổ..."
Đó chính là một chủng tộc không tiết tháo, bởi địa vị tôn sùng, thực lực cường đại, khó tránh khỏi sẽ bởi vì quá mức nhàm chán, sau đó sinh ra vô số ham mê hiếm thấy, cũng giống như Long tộc tính dâm, ai đến cũng không cự tuyệt, nagy cả yêu thú không biến hóa đều có thể là bạn tình của bọn hắn.
Ở đây người nghe hiểu rõ ý tứ trong lời Phong Chiếu nói nhất thời trầm mặc.
Phong Chiếu nhìn thoáng qua Sở Chước đưa lưng về hắn, tưởng mình không cẩn thận dọa đến tiểu cô nương, ho nhẹ một tiếng, nói: "Cho nên, nếu các người gặp được hậu duệ Thần tộc, cách bọn chúng xa một chút cũng đúng thôi."
Ai biết nhóm hậu duệ có được huyết mạch Thần tộc thượng cổ này có kế thừa đức hạnh của tổ tiên hay không. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{)&@#@
May mắn, Khúc Sơn Hà lập tức dời đi đề tài nói ra làm cho đám cẩu độc thân không có bạn cùng tu đều xấu hổ, hỏi: "Phong tiền bối, nếu gặp được hậu duệ Thần tộc, chúng ta phải như thế nào để phân biệt bọn chúng?"
"Đúng vậy!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vỗ tay một cái: "Chúng ta căn bản cũng không biết phân biệt thế nào đâu, lão đại huynh biết không?"
"Bổn đại gia liếc mắt nhìn một cái thì biết." Phong Chiếu nói.
"Làm sao liếc mắt một cái?" Huyền Ảnh tò mò hỏi.
Phong Chiếu nhìn bọn hắn, dừng lại: "Còn bọn mi, chỉ sợ không được, bọn mi không có thực lực kia." Thời điểm nói lời này, giọng điệu của hắn tuy rằng bình tĩnh, nhưng có vẻ rất bừa bãi, làm cho người ta rất muốn đánh hắn.
Đáng tiếc không thực lực đánh đó.
Phong Chiếu có thể nhìn ra hậu duệ Thần tộc, bởi vì hắn là thần thú, tu vi đạt tới cảnh giới nhất định, có thể nhận thấy được hơi thở trên người những hậu duệ Thần tộc đó. Chỉ là thế gian này lại có bao nhiêu thần thú có thực lực đạt tới tu vi này của hắn, nđây cũng là nguyên nhân hậu duệ Thần tộc có thể ẩn tàng được sâu.
"Còn có một biện pháp." Phong Chiếu nói.
Một đám người đều nhìn về phía hắn, ngay cả Sở Chước đều quay đầu nhìn qua.
Vì thế Phong Chiếu nhân cơ hội lôi kéo tay nàng, trên mặt tươi cười càng tươi tắn sáng ngời nói toạc ra: "Thông linh thú có thể phân biệt bọn họ."
Nghe nói như thế, mọi người giật mình.
"Đúng vậy, sao chúng ta lại quên thông linh thú này chứ."
Đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều thầm mắng mình ngốc, ngay cả Sở Nguyên Thương cũng tìm kiếm con thông linh thú trấn thủ ở trong Tù Tiên Hải, vì để cho nó phân biệt tất cả hậu duệ Thần tộc tiến vào phụ cận Tuyết Vụ Đảo. Mà thông linh thú là hầu thú do Thần tộc thái cổ dụng thần thuật chế tạo ra, Thần tộc thái cổ sớm đã biến mất, nhưng có ngụy thần thượng cổ xuất hiện, bọn họ vẫn có điểm giống nhau, nếu không cũng sẽ không làm cho thông linh thú phục vụ cho bọn họ.
Tựa như hai con thông linh thú trong băng cung đó.
Nhưng mà cũng bởi vì Thần tộc thượng cổ không phải thần thái cổ chân chính, cho nên thông linh thú nguyện ý phục vụ cho bọn họ, nhưng không nhất định sẽ hoàn toàn nghe lời, xem đức hạnh thông linh thú ở Tù Tiên Hải cùng tuyết điểu ba đầu thì biết, đám thông linh thú rất thông minh.
Lập tức bọn họ hưng phấn mà thảo luận, có nên tìm thời gian đi Băng Vân Vực, mang hai con thông linh thú đó ra hay không, mặc kệ là làm nàng dâu cho thông linh thú Tù Tiên Hải, hay là mang theo trên người giúp đỡ phân biệt hậu duệ Thần tộc, đều vô cùng tốt.
Cứ vừa đi vừa nói như vậy, sau hừng đông, bọn họ rốt cục đi đến Thiểm Kim Lâm.
Rất xa, đã nhìn thấy một mảnh rừng rậm ánh vàng rực rỡ, nhìn không đến giới hạn, ở trong ánh mặt trời sáng lạn, khí trời là một tầng hào quang màu vàng sáng chói, đâm vào ánh mắt sinh đau, thế nhưng không thể nhìn thấu tình huống trong rừng Thiểm Kim.
Chỉ có Huyễn Ngu luyện một đôi linh mục thần thông có thể miễn cưỡng nhìn thấy đại khái.
Hết chương 474.