Nhìn đến Mặc Sĩ Thiên Kỳ cả người trượt vào sau bức tường bị phá thủng, biến mất trong đó, chỉ dư một tiếng hét thảm, một đám người kinh ngạc rất nhiều, thiếu chút nữa vừa vặn bị Tuyết Sa Trùng điên cuồng bổ nhào lên đánh.
Hỏa Lân một phen đá bay ra Tuyết Sa Trùng nhào tới, vội chạy tới địa phương Mặc Sĩ Thiên Kỳ biến mất, không chút nghĩ ngợi nhảy xuống theo, biến mất ở trong đó.
Trên mặt Phong Chiếu lộ ra thần sắc như cười như không, nhìn đến tường bị phá thủng, lại liếc mắt nhìn Tuyết Sa Trùng đã hoàn toàn ngăn chặn cửa động một cái, lập tức nói: "Đều đi vào nhìn một cái."
Nghe ý tứ lời này của hắn, không chuẩn bị giết đi ra ngoài, mà quay ngược trở lại.
Khuyết Quan Hoành cùng Huyền Ảnh liếc nhau, liền nói với Sở Chước bọn họ: "Các người hãy đi trước, chúng ta chống đỡ ở chỗ này."
Sở Chước và Bích Tầm Châu, Sở Thanh Từ nghe xong, lúc này cũng không dong dài, sau vài cái động tác thì rời khỏi Tuyết Sa Trùng đang cản trở, do hai người tu luyện Thánh Đế cảnh Khuyết Quan Hoành cùng Huyền Ảnh gánh vác Tuyết Sa Trùng nhào vào.
Bọn họ thối lui đến bên kia tường, thăm dò nhìn lại trên mặt tường bị phá ra một cái động lớn, phát hiện trong đó có càn khôn khác, sau động đó thế nhưng có một cái thông đạo đi xuống thẳng tắp, tối om, cũng không biết thông tới phương nào. Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Hỏa Lân đã đi vào, cũng không nghe được thanh âm gì.
"Đi xuống." Phong Chiếu sờ sờ đầu Sở Chước, nói với Bích Tầm Châu bọn họ.
Bích Tầm Châu đáp một tiếng, mang theo Huyễn Ngu cùng bé rùa nhảy xuống.
Sở Thanh Từ quay đầu liếc mắt nhìn Khuyết Quan Hoành một cái, lại nhìn xem Sở Chước cùng Phong Chiếu, liền nhấc làn váy khom người nhảy vào, lập tức biến mất ở trong đó.
Thấy Sở Thanh Từ không có hành vi do dự, Sở Chước khẽ mím khóe môi ra một tươi cười nho nhỏ, nàng thu hồi Toái Tinh dù, nói với Phong Chiếu: "Ta đi xuống trước."
Phong Chiếu cười đáp một tiếng, thấy nàng cũng khom người nhảy vào thông đạo, mới nói với Huyền Ảnh cùng Khuyết Quan Hoành: "Các ngươi cũng đến đây đi."
Khuyết Quan Hoành chém ra kích ngắn, một trận mũi nhọn ánh sáng sáng lạn rơi xuống, hai con Tuyết Sa Trùng đã muốn tiến vào cửa động chịu một kích này, thân thể vặn vẹo càng lợi hại, khiến cho Tuyết Sa Trùng chen chúc tới từ phía sau chúng nó cũng đ bị ảnh hưởng, bị chúng nó đánh xa cửa động.
Ở sau khi Phong Chiếu tiến vào cửa động, Khuyết Quan Hoành để cho Huyền Ảnh đi trước, để hắn tiếp tục chắn.
Đợi khi Huyền Ảnh biến mất trong đó, Khuyết Quan Hoành lại chém ra kích nguyệt hoa, lấy ra một nửa linh lực thân thể ngưng tụ thành một chiêu này, ở khi Nguyệt Huy rơi xuống ở cửa động tạm thời ngăn cản Tuyết Sa Trùng, hắn nhân cơ hội lao trở về, chớp mắt liền đi đến trước cửa động bên tường.
Ở khi nhảy vào, Phong Chiếu tiện tay tung một khối băng cực đại, để khi thân thể hắn đi xuống, khối băng đó vừa vặn ngăn chặn cửa động đồng thời, cũng ngăn cản Tuyết Sa Trùng truy kích phía sau ở lại bên ngoài.
Tuyết Sa Trùng đụng vào khối băng, nhưng không cách nào phá tan nó, chỉ có thể chặn ở trong huyệt động.
Thông đạo rất sâu, thân thể mọi người trượt một đường, bên tai truyền đến tiếng gió vù vù.
Thẳng đến khi phía dưới có linh ánh sáng lấp lóe xa xôi, trong lòng biết là có khả năng đã đến đáy, Sở Chước ngự khí làm cho thân thể trở nên nhẹ nhàng, chậm rãi rơi xuống trên đất, sau đó lao nhanh sang bên cạnh.
Khi hai chân vừa đặt xuống đất, đã bị đông cứng đến run run một cái, còn chưa đợi nàng thấy rõ ràng hoàn cảnh chung quanh, Phong Chiếu đã trượt xuống từ cửa động phía trên, tay áo màu trắng bồng bềnh, nhẹ nhàng tao nhã rơi xuống trên đất.
Phong Chiếu giương mắt nhìn lại, phát hiện cách đó không xa Sở Chước đã bình an rơi xuống đất, ánh mắt đảo qua chung quanh, khi thấy rõ ràng hoàn cảnh chung quanh, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ khác thường.
Huyền Ảnh cùng Kuyết Quan Hoành cũng đều đến rất nhanh.
Khuyết Quan Hoành trước nhìn sang chung quanh, khi nhìn đến Sở Thanh Từ đứng cách đó không xa, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đợi khi hắn rốt cục ngưng mắt quan sát chung quanh, trên mặt lộ ra thần sắc giật mình, cả kinh nói: "Nơi này..."
Không chỉ là hắn, thần sắc trên mặt của tất cả người đến đều không khác bọn họ. Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Lúc này địa phương bọn họ xuất hiện là một chỗ cung điện cao to, chung quanh trống rỗng, có chút sáng sủa, vách tường cùng trên cột chống đỡ cung điện điêu khắc rất nhiều đồ án tranh hoa điểu sâu thú, không khác với đồ án ở băng cung tầng thứ hai, đều là chủng loài thời kì thượng cổ, đều tỏ rõ thân phận của nó.
Nơi này rõ ràng chính là một chỗ địa cung.
Trừ cái đó ra, bọn họ chú ý tới tài liệu kiến thành địa cung, mặc kệ là bậc thềm tường gạch, hay là lót mặt sàn, hoặc là khảm cột cung, đều là từ từng khối từng khối Băng Vân Sa tạo thành, dẫn tới địa cung này chôn sâu ở dưới băng cung, lại rất đỗi sáng ngời.
Bút tích lớn như, làm sao lại không để cho người ta cực sợ hãi thán phục?
Trong lòng Sở Chước sửng sốt vạn phần, thầm nghĩ chẳng lẽ băng cung ở mặt trên chỉ là con, động phủ thượng cổ chân chính kỳ thực là địa cung này mới đúng?
Khi nghĩ như vậy, chợt nghe ược Khuyết Quan Hoành nói: "... Chúng ta tiến vào băng cung cũng đã có một đoạn thời gian, gặp được không ít nguy cơ, nhưng chưa phát hiện tin tức chủ nhân băng cung lưu lại, liền đoán, hoặc là trong băng cung còn có một địa phương khác cất dấu tin tức chủ nhân băng cung lưu lại."
Nhìn đến địa cung chỗ này do Băng Vân Sa xây thành, Khuyết Quan Hoành rốt cục khẳng định, băng cung ở mặt trên quả nhiên cũng không phải là động phủ thượng cổ, động phủ thượng cổ chân chính là ở dưới băng cung.
Hơn nữa là từ vô số Tuyết Sa Trùng canh giữ lối vào.
Nếu lần này không phải hắn đi theo Sở Chước bọn họ tiến vào nhìn tình huống một cái, lại có cái té ngã xui xẻo của Mặc Sĩ Thiên Kỳ đánh vỡ tường băng, ngã vào nơi đây, bọn họ căn bản không thể tìm được lối vào động phủ thượng cổ chân chính.
Nghĩ đến cũng phải, tường băng của băng cung này vô cùng cứng rắn, làm sao sẽ chịu không được một cái va chạm của luyện đan sư như vậy?
Nghĩ đến đây, Khuyết Quan Hoành nhịn không được nhìn nhìn sang Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang đứng, thấy hắn vẫn ngồi dưới đất, vẻ mặt ngốc ngốc sững sờ, thẳng đến nghe được lời hắn nói, sắc thái hai mắt sáng lên khác thường, cả người đều bay lên.
Trong lúc nhất thời, Khuyết Quan hoành cũng không biết vị luyện đan sư này là vận khí gì.
Lần trước người của năm đại gia tộc bọn họ cũng xông vào sào huyệt Tuyết Sa Trùng xem xét tình huống, đồng dạng cũng mang đi không ít Băng Vân Sa, nhưng bọn hắn lại cũng không có ai phát hiện sào huyệt bí mật của Tuyết Sa Trùng, tại sao ngay cả hắn chỉ là xui xẻo té ngã một cái, trực tiếp ngã vào động phủ thượng cổ?
Vận khí này... Quả thực !
"Khuyết thiếu chủ, ý của ngươi là, nơi này mới là động phủ thượng cổ chân chính?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ bất chấp té bị đau chân, đứng lên hưng phấn hỏi, khi thiếu chút nữa ngã sấp xuống, bị Hỏa Lân một phen giữ chặt, chẳng qua lúc này hắn đã không chú ý mấy cái này, cả mặt hưng phấn.
Khuyết Quan Hoành đáp một tiếng: "Theo tại hạ phỏng đoán, xác nhận như thế."
Nghe được lời nói khẳng định của Khuyết Quan Hoành, Sở Chước bọn họ đều nhịn không được nhìn về phía luyện đan sư chân khập khiễng, vẻ mặt hưng phấn, trong đầu lại dâng lên một loại cảm giác không thể tưởng tượng.
Phong Chiếu như cười như không liếc mắt nhìn Sở Chước một cái, xem ra hành vi Sở Chước muốn mang Mặc Sĩ Thiên Kỳ vào, vẫn là có điều thu hoạch.
Đã đi đến động phủ thượng cổ chân chính, tự nhiên không thể tay không mà về.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội móc ra một lọ linh đan, đổ ra một viên uống vào, đợi thương thế trên chân ổn rồi, liền thúc giục mọi người nhanh chóng đi chung quanh nhìn xem.
"Chân của huynh không có việc gì chứ?" Sở Chước hỏi, vừa rồi khi xuống dưới, thấy hắn ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt tái nhợt, liền biết hắn bất ngờ ngã xuống không kịp phòng bị, rơi rất thảm.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười hắc hắc: "Không có việc gì, rất tốt."
Hỏa Lân cũng cười nói: "Chủ nhân cô yên tâm đi, có ta nhìn hắn, không có việc gì."
Thấy hắn thật sự không có việc gì, Sở Chước bọn họ liền đi qua hướng một cánh cửa duy nhất trong cung điện này.
Cung điện này cao to rộng mở, chỉ có một cánh cửa, cùng với một thông đạo, cũng không biết có phải chủ nhân động phủ riêng biệt lưu lại lối vào hay không.
Bọn họ đẩy ra cửa cung do Băng Vân Sa luyện chế mà thành, liền nhìn thấy một cái hành lang thật dài, hai bên hành lang là ao hàn khí lành lạnh, đáy ao có tảng đá màu u lam đếm không hết, ở trong linh ánh sáng Băng Vân Sa, mỹ lệ mà mộng ảo.
"Ai nha, thật nhiều cá Lam Tê." Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh hỉ kêu lên.
Cùng so với cá Lam Tê nơi này, thì số lượng cá Lam Tê lúc trước bọn họ ở gặp được giữa sông tầng thứ ba băng cung thì không tính cái gì.
Sở Chước nhìn xuống dưới ao, như có chút sở ngộ, nói với Phong Chiếu cùng Bích Tầm Châu: "Xem ra lúc trước hàn sông kia hẳn là thông tới nơi đây, mọi người xem, nước trong hàn ao này là nước chảy."
Mọi người thăm dò nhìn lại đáy ao, quả nhiên nhìn đến dưới đáy ao có mạch nước ngầm chảy qua.
Khuyết Quan Hoành nghe xong, liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, lúc trước người năm đại gia tộc đã từ trong miệng Cung Vũ Lương biết được hành vi của Sở Chước bọn họ sau khi tiến vào băng cung. Nói thật ra, trong lòng Khuyết Quan Hoành là có chút kính nể, một đường đi tới này, nguy hiểm không ít, Sở Chước bọn họ lại chưa bao giờ bỏ rơi Cung Vũ Lương, thậm chí ở khi có được cá Lam Tê cùng băng liên một trong năm thánh liên, Cung Vũ Lương đều có thể được chia một phần, từ chỗ rất nhỏ có thể thấy được phẩm tính nhóm người này thuần khiết, đều không phải là hạng người đợi khi gặp lợi thì quên nghĩa.
Cũng là bởi vì phẩm hạnh của bọn họ đáng giá kính nể, người năm đại gia tộc biết rõ bọn họ xông vào băng cung, cũng không sinh nổi lòng tức giận.
Bọn họ không đánh nhiễu cá Lam Tê trong ao, trực tiếp đi qua hành lang gấp khúc, đi đến trước một chỗ cửa cung đóng chặt, lại đẩy ra.
Sau cửa cung như cũ là một chỗ cung điện cao to rộng mở, nhưng mà cũng không trống rỗng giống như chỗ bọn họ xuống dưới, ngược lại trưng bày vô số cái giá, trên giá g xếp vô số hộp ngọc cùng bình đan, mặc dù không biết trong hộp ngọc có cái gì, nhưng chỉ cần nhìn một màn như vậy, cũng làm cho người ta tim đập gia tốc, hô hấp trở nên dồn dập lên.
Phong Chiếu đảo linh thức qua cung điện, không phát hiện nguy hiểm gì, liền để cho bọn họ đi vào.
Được hắn cho phép, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhanh chóng chạy đi vào, mục tiêu chỉ thẳng đám bình đan, bắt lấy một bình, mở bình đan ra nhìn, phát hiện bên trong rõ ràng là linh đan. Đáng tiếc là, linh đan này khả năng đã để hồi lâu, vốn màu ánh sáng nên là óng ánh oánh nhuận như ngọc lại biến thành mỏng nhạt, đan hương lại mỏng nhạt đến không thể ngửi thấy, cho dù hẳn là linh đan cực phẩm, bởi vì năm tháng đã qua lâu, cũng biến thành tồn tại gần như phế đan.
Tiếp theo hắn lại đi xem xét bình đan trên giá khác, phát hiện đại đa số linh đan bên trong màu sắc đã biến thành mỏng nhạt, tốt thì cũng có chút đan hương, không tốt đã hoàn toàn mất đi sáng bóng, khi mở ra bình đan, hóa thành một bãi bột phấn màu xám trắng. [email protected]~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Trên mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ lộ ra thần sắc đáng tiếc: "Thời gian lâu lắm, hiệu quả dược hiệu của linh đan đều đã mất gần hết."
Những người khác đang xem xét gì đó trên giá, mở hộp ngọc ra, đều là một loại linh thảo nào đó, thỉnh thoảng có một chút vật khác, chính là đều bởi vì niên đại đã lâu, lưu lại dấu vết nhàn nhạt, khiến người ta không thể đoán nó là cái gì.
Người tu luyện thích dùng các loại linh ngọc chế thành linh vật gì đó chứa đựng linh đan linh thảo, tuy rằng có thể bảo tồn linh tính vô cùng tốt, nhưng vẫn chịu không nổi năm tháng ăn mòn, từ thượng cổ đến nay, không biết đi qua bao nhiêu năm, linh đan, linh thảo lúc trước được người tu luyện cẩn thận cất chứa, nay đều đã gần như mất đi hết linh tính.
Mọi người thấy đều đáng tiếc không thôi.
Đây đều là đồ của thời kì thượng cổ, không phải giới tu luyện hiện tại có thể so sánh, đáng tiếc linh tính đã sắp biến mất.
Tuy rằng trong lòng có chút đáng tiếc, nhưng mà bọn họ vẫn nhất nhất xem xét, lấy ra thứ còn tác dụng, vô dụng thì đặt tới bên cạnh. Còn những hộp ngọc cùng đan bình trống, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng không lãng phí, thu hồi không ít, về sau dùng để chứa linh đan cùng linh thảo.
Ở khi mọi người bận rộn, Mặc Sĩ Thiên Kỳ một bên nói chuyện với Sở Chước: "Sở tỷ, cô nói chủ nhân động phủ này có phải là một luyện đan sư hay không?"
Sở Chước mở ra một hộp ngọc, xem xét linh thảo trong hộp ngọc, nói: "Ta cũng không xác định, chỉ nhìn cung điện này, không thể phán đoán."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đột nhiên tinh thần phấn chấn lên: "Đúng vậy, cung điện này còn không biết có bao nhiêu lớn, khẳng định còn có thứ tốt khác, cũng không thể tất cả mọi thứ đều đã mất linh chứ? Nói không chừng còn có thứ có thể sử dụng được." Vừa nói như vậy, lại sinh ra vô hạn chờ đợi đối với cung điện địa cung khác, hận không thể lập tức liền chạy đi xem xét một cung điện.
Sở Chước mỉm cười liếc hắn một cái: "Hẳn là vậy."
Phong Chiếu đối với thứ đã mất đi linh tính thì không có hứng thú, vẫn luôn khoanh tay đứng ở một bên, thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ quá gần gũi thân cận Sở Chước, không khỏi đi qua, vươn tay nắm ở thắt lưng Sở Chước, xê dịch nàng sang bên cạnh.
Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều ngây người.
Sau đó Mặc Sĩ Thiên Kỳ thức thời đi đến bên cạnh, một bên cười hắc hắc nói: "Ta không quấy rầy hai người ha." Ngữ khí đó, Sở Chước nghe được thật muốn chụp một kiếm qua.
Phong Chiếu thì lại có chút vừa lòng hắn thức thời, tay kia thì sờ sờ ở bên má Sở Chước, ở khi nàng mở to một đôi mắt đen minh nhuận trong suốt nhìn qua, đột nhiên trên mặt có chút nóng lên, ngón tay động động, không tự chủ được buông ra.
Sở Chước: "... ..."
Phát hiện hắn lại bưng lên cái bộ dạng vừa tự phụ lại sợ, Sở Chước không khỏi nhớ tới nương trong miệng hắn, có người mẹ lợi hại như vậy, thế nào lại dạy dỗ nhi tử sợ như vậy? Nếu đời trước biết đức hạnh này của hắn, cũng không đến mức nàng hiểu lầm hắn lâu như vậy.
Thấy nàng nhìn chằm chằm mình, Phong Chiếu có chút nghi hoặc: "Sao vậy?"
Sở Chước cười cười với hắn: "Không có gì." Thấy hắn cúi mắt chuyên chú nhìn, lại không khỏi nghĩ đến khi bình thường hắn biến thành bộ dạng tiểu yêu thú bán manh, nhất thời thật muốn vươn tay ôm một cái, lại sợ đến lúc đó hắn thật sự sợ thành một cục, nên đành phải thôi.
Tâm tình của Sở Chước đột nhiên trở nên phá lệ long lanh.
Đợi mọi người đều xen hết toàn bộ thứ trên giá, đều mang đi thứ dùng được, thì bọn họ tiếp tục đi qua cánh cửa sâu tận bên trong cung điện.
Khi đẩy ra cửa cung ra, trước mặt như cũ là một cái hành lang gấp khúc, hai bên hành lang gấp khúc cũng là hàn thủy như cũ, chỉ là trong nước cũng không phải cá Lam Tê, mà là cá bạc lớn cỡ bàn tay, phần đuôi là cái đuôi như lưới mỏng uốn lượn, khi di chuyển ở trong nước, tựa như ảo mộng, phá lệ mỹ lệ.
Phát hiện không phải là cá Lma Tê, tất cả mọi người có chút kinh ngạc, mặc dù không biết đây là cá gì, nhưng sinh vật có thể sinh hoạt ở trong hàn thủy, nói vậy lai lịch khẳng định là không tầm thường.
Phong Chiếu nói rất rõ ràng: "Nhất định ăn rất ngon."
Lời này dẫn tới Khuyết Quan Hoành cùng Sở Thanh Từ nhịn không được liếc hắn một cái, rõ ràng đã là một người tu luyện cao cấp phải ích cốc, lại nói ra lời nói như vậy, hoàn toàn hủy hình tượng diệt cao nhân trong cảm nhận của bọn họ.
"Có thể ăn? Vậy nhanh chóng vớt lên đi chứ." Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyền Ảnh trăm miệng một lời nói.
"Tầm Châu ca, muội đói bụng." Huyễn Ngu cùng bé rùa nhìn về phía Bích Tầm Châu.
Bích Tầm Châu: "... ..."
Hỏa Lân đã xắn tay áo, trong tay ngưng tụ một yêu hỏa, đánh âm vào trong hàn thủy, khi hàn thủy nổ tung, mấy con cá bạc nổi lên trên mặt nước, bị một linh lực hấp lên trên bờ.
Có thể là mấy con cá này ở trong cung điện không người, vẫn luôn an toàn không lo, không có ý thức nguy cơ, nên khi bị người vớt lên bờ, thì còn bối rối, bắt đầu nhảy nhảy lên, muốn một lần nữa nhảy trong ao nước.
Hỏa Lân cũng không cho phép, chuyển ra một cái hộp đá, quăng chúng nó vào trong hộp đá, tiếp tục mò cá.
Khuyết Quan Hoành cùng Sở Thanh Từ nhìn xem mà trợn tròn mắt, hơn nữa khi bọn họ phát hiện nhóm người này dường như không chuẩn bị đi, cũng quyết định trước mò cá lên cho đỡ thèm, lại giương mắt đờ đẫn.
Hỏa Lân động tác rất nhanh, lại có Huyền Ảnh gia nhập, liền mò được một chậu cá bạc rất nhanh.
Có thể là hành vi của bọn họ rốt cục làm cho cá bạc trong nước sinh ra ý thức nguy cơ, rốt cục hoảng lọan nhảy lên chạy trốn không chọn đường ở trong nước, đều bơi đi xuống đáy nước.
Đúng lúc này, trong nước xẹt qua một cái bóng đen, đứng ở mép nước xem bọn Mặc Sĩ Thiên Kỳ mò cá, Huyễn Ngu và Sở Chước phát hiện bóng đen đó trước tiên, đều kêu lên: "Cẩn thận!"
Hết chương 411.