Riêng ôn Như Mộ vẫn có tinh cảm vô cùng phức tạp với ôn Tranh hữu. ông không chỉ hy vọng rằng ủy quyền sớm một chút cho ôn Như Mộ, khí cho Ôn Nhưu Mộ, đứa con trai ruột duy nhất của Ôn Tranh Hữu, có thể chính thức kế thừa tập đoàn ôn thị, và ông ta cũng hy vọng rằng ôn Tranh Hữu có thể theo dõi ông làm việc lâu hơn, nói như vậy là có thể nhìn thấy thực lực chân chính cùa ông ta,, không giống như trước ờ trong mắt chỉ có anh trai.
Ôn Như Mộ bước đi rát nhanh, phòng cấp cứu ở lầu một, Ôn Lương chân trần chạy lung tung sau khi thoát khỏi giới truyền thông, không để ý đến ánh mắt của người đi đường, khi ôn Như Mộ được đẩy vào phòng cẩp cứu, cô cũng tình cờ được đưa đến cửa .
“Ông nội, ông nội…”
Ôn Lương vội vàng hét lên một tiếng, vệ sĩ phía sau nhanh chóng nắm lấy cánh tay ôn Lương ôn nhu nói:
I “Cô chỉ, lão gia đã được đẩy đi cấp I cứu rồi, mọi việc ngài có thể làm, còn I lại hãy để cho bác sĩ làm đi!”
I ôn Lương hai mắt đỏ hoe, nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt trước mặt, thân thể như mất đi sức lực trong chốc lát, cà người trượt thẳng xuống đất, khóc lóc bất chấp hình tượng.
Đại ca của vệ sĩ là một người thô bạo không biết dịu dàng là gì, nhìn thấy cảnh tượng như vậy từ bao giờ, thấy Ôn Lương khóc lóc thảm thiết, đứng ngẩn ra, muốn an ủi nhưng lại không biết nói như thế nào.
“Cô…cô, làm ơn dừng khóc, lão gia sẽ không sao đâu.”
ôn Lương bình tĩnh lại một lúc, cuối cùng cũng lấy lại sức, đỏ bừng ngẩng đầu lên và sưng mắt, và liếc nhìn anh vệ sĩ tốt bụng, cảm ơn rất nhiều.
“Cảm ơn anh, tôi không sao. Anh đi làm việc của mình đi.”
Anh trai vệ sĩ xấu hổ cười liếc nhin chân ôn Lương, vừa rồi ôn Lương chạy từ đoàn người đến bệnh viện, giày cùa cô cũng không, bây giờ bước trên mặt đất bằng đôi chân trần, đã bị đóng băng đỏ.
“Cô chủ, chân của cô…”
Ôn Lương thân thể cứng đờ, không quen để lộ chân như thế này nên không khỏi co rụt lại, có chút khó khăn nhìn anh vệ sĩ.
“Không thành vấn đề. Tôi sẽ đợi cho đến khi ông nội tỉnh lại rồi mới thay đồ. Anh cứ đi làm một số việc.”
Đại ca liếc nhìn cô, do dự một lúc, vừa muốn nói gì đó thì một giọng nói vội vã vang lên từ cuối hành lang.
“Lão gia tử, ôn Lương, lão gia tử hiện tại ở nơi nào?”
ôn Như Mộ bước nhanh đi tới, đi tới bên người ôn Lương ba bước, đứng ờ nơi dó, nhìn chung quanh, jThưngl 11-11 — – –
không thấy được khi nào những người khác ò’ dó, họ nhanh chỏng nắm lấy ổn Lương, sắc bén hòi.
ôn Lương để cho Ôn Nhưu Mộ nắm lấy cánh tay mình lắc lắc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, môi mỏng không chút máu, cả người như đung đưa trong gió, run rẩy.
“ông nội đang ờ bên trong.”
ôn Lương chỉ vào phòng cấp cứu phía sau, giọng rẳt yếu ớt nói.
”ở bên trong, vừa mới vào sao.”
ôn Như Mộ thở gấp mấy lần, nóng lòng nhìn về phía phòng cấp cứu, nhìn thấy trên đó có chữ “Cấp cứu”, trong lòng thực sự thả lỏng.
Ông ta hoàn toàn an tâm, thân thể thả lỏng, dựa vào tường một bên nhìn ồn Lương đối diện, sắc mặt tối sầm lại.
” Tiện nhân, nhìn xem mày đã làm gì!” Ôn Nhưu Mộ thờ phì phò, không biết
đã bao nhiêu năm rồi không bị người ta đuổi theo một cách xấu hổ như vậy vừa chạy từ cửa sau của bệnh viện đến phòng cầp cứu, cuối cùng cũng thả lỏng người, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy tức giận, nóng lòng muốn tìm người trút giận.
Ôn Lương đứng đó dựa lưng vảo tường, nghe xong lời này cô cũng không có phản ứng nhiều lắm, chỉ là liếc nhẹ Ôn Nhưu Mộ một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, không nói gì.
Ôn Như Mộ lại muốn mắng cô, nhưng nghĩ đến tình huống đặc biệt hiện tại, ông ta dừng lại, không nói gì, chỉ thở dài dữ dội, nhìn chằm chằm hướng phòng cấp cứu, cũng không nói nữa.
Phó Ngự Phong đang sửa đổi kế W hoạch dự án trong quá trình nghiên ” cứu Biệt thự Nam Sơn.
Nhóm dự án của tập đoàn Hà Ngạn rất nhanh, nhóm dự án mới thành lập cách đây không lâu, chỉ trong một tháng, đã cùng nhau đưa ra phương
án kế hoạch của hai dự án, và họ đã hoàn thành nó một cách hoàn hảo.
Kế hoạch được giao cho Phó ngự Phong là phiên bản cuối cũng được mọi người đưa ra sau một loạt các cuộc thảo luận.
Phó Ngự Phong nhìn bản kế hoạch trong tay, trong tay còn cầm bút vẽ vài câu trên văn kiện, cả người đều tận lực, rất nghiêm túc. Khi Dịch Phàm đi tới đã gần mười một giờ, về đến biệt thự Nam Sơn, cậu không chào má Trương như trước mà vội vàng lẽn lầu, đứng ở cửa phòng làm việc vào ngày thứ ba và gõ vài lần tùy ý, cậu nóng lòng đẩy cửa bước vào.
Phó Ngự Phong còn chưa kịp nói “Mời vào” khi thấy Dịch Phàm đã tiến lên ba bước, tiến lên hai bước, trong nháy mắt cậu đã đứng trước mặt mình.
Anh hơi ngạc nhiên và nhìn Dịch Phàm vỡi ánh mắt khó hiểu, mặc dù tính tinh của Dịch Phàm có hơi khác thường nhưng khi làm việc gi thi cậu cũng rất chú ý. số lần có thể nhìn thấy cậu hớ hênh như thế này thực sự rất hiếm.