“Thư ký Lưu, chú tôi có ở bên trong không?”
Lưu Đào nghe thấy tiếng nói, quay đầu nhìn thì thấy ôn Lương đang đứng ờ cửa thang máy. ôn Lương mặc một bộ đồ đen đơn giản không trang điểm, hai tay chắp lại ngoan ngoãn, khi nói chuyện với hắn, cô hơi nghiêng người về phía trước, Lưu Đào mơ hồ có thể nhìn thấy những sợi lông tơ mịn màng trên mặt cô .Không khí nóng của điều hòa
trung tâm đung đưa.
Hắn đứng thẳng ngưò’i, ho khan một tiếng, có chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt ôn Lương, khô khan nói:
“Cỏ!
»»
Ôn Lương “Ao” một tiếng rồi lễ phép nói:
“Thư ký Lưu, anh…anh không sao chứ?
Lưu Đào lập tức ngẩng mặt lên, lãnh đạm nói: “Không sao đâu!” Hắn xoay người bước vào thang
máy.
Ôn Lương nhìn hắn rời đi, cắn môi dưới do dự rồi gõ cửa phòng chủ tịch.
“Vào đi!”
Giọng Ôn Như Mộ từ sau cửa vang lên, ôn Lương chậm rãi mở cửa, vừa đi vào liền nhìn thấy ôn Như Mộ đang đứng trước cửa sổ, đối diện với đoàn người ôn thị xuống lầu, xe đang chạy tới chạy đi.
“Chú!” Ôn Lương khẽ kêu một tiếng, nhìn thấy ôn Như Mộ quay
đầu lại nhìn chính mình, vẻ mặt rất khác thường ngày.
ôn Lương cắn môi, lo lắng tiến lên vài bước, nhìn ôn Như Mộ.
“Chú, chú có chuyện gì vậy?”
Ôn Như Mộ nặng nề thở dài, đi tới ngồi ở mép ghế sô pha, nói:
“Cháu không phải ở dự án Nam Thành sao? Đến công ty là hạng mục có vấn đề gì sao? ”
Ôn Lương lắc đầu nhanh chóng, đi theo Ôn Như Mộ vài bước, liền đứng ở bên cạnh ghế sô pha.
“Không có, dự án không có vấn đề gì. Cháu quay lại lần này là vì
có một chuyện muốn xác nhận với chú.”
“Hả?”
Ôn Như Mộ dừng lại cầm ấm trà rót nước, quay đầu nhìn ôn Lương, và giọng điệu không tốt. “Đối với một dự án lớn như vậy ở Nam Thành, thật khó đối với cháu là một tân binh trẻ tuổi, mà giữa dự án cháu vẫn bỏ bài một cách kín đáo. ôn Lương, đừng nghĩ rằng Phó Ngự Phong đứng sau lưng cháu thì chú không dám làm gì cháu, nhớ kỹ, dù sao đây cũng là dự án của ôn thị, hơn nữa cháu cũng là nhân viên của
>1
Ôn thị!
Ôn Lương lặng lẽ gật đầu.
“Biết rồi, chú, cháu cũng tới đây sau khi thu xếp xong công việc ở Nam Thành.”
Sắc mặt Ôn Như Mộ có chút khởi sắc, đưa tách trà trong tay lên miệng uống cạn, “ba” ông ta đặt cốc lên trên bàn tức giận hỏi :
“Cháu lần này tới có chuyện gì?”
Ôn Lương cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ giọng nói.
“Chú, cháu nhận được tin công ty chúng ta sắp sa thải nhân viên?”
Ôn Như Mộ giật mình, đột ngột đứng dậy, ánh mắt như chuông đồng.
“Cháu nghe được tin tức ở đâu!”
Ôn Lương sửng sốt trước phản ứng của ông ta, nhanh chóng lui về phía sau một bước.
“Chú, cháu…”
“Chú hỏi cháu nghe tin tức ở
đâu!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK