Mục lục
Kết hôn thay thế được chồng như ý - Ôn Lương Phó Ngự Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Ôn Lương khóc một hồi, mới dần dần buông ra cái gối ôm trong tay che mặt, nhìn Phó Ngự Phong hai mắt sưng đỏ, thấy ánh mắt
của anh nhìn chằm chằm mình cảm thấy áy náy vô cớ, chật vật ngồi dậy và liếc nhìn chân của mình.
Một mùi dầu thơm nồng nặc xộc thẳng vào mặt, ôn Lương biết thứ này là thuốc trị vết thâm, cô nhìn xuống mắt cá chân đầy dầu của mình, cắn chặt môi khống nói.
Hóa ra vừa rồi Phó Ngự Phong đang cho mình uống thuốc.
“Thực xin lỗi.”
Ôn Lương thấp giọng xin lỗi,
nhưng cũng không khiến Phó Ngự Phong bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ không biết làm sao, kiên nhẫn hỏi:
” Vừa rồi em khóc cái gì! ”
Đôi mắt cô dần trở nên ướt át, cô nhìn chằm chằm vào Phó Ngự Phong, tức giận gầm lên:
“Người khác đều nhìn thấy rồi! Anh vẫn luôn làm như vậy, bất kể vị trí nào cũng đối xử với tôi như thế này, lúc ờ trên núi là như thế này, và bây giờ là như thế này, tôi… tôi không muốn … VVoah …”
Phó Ngự Phong sững sờ một lúc. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bã đang khóc của ôn Lương, sau khi bình phục lại càng buồn cười hơn.
“Tôi muốn làm như vậy với em khi nào? Chính xác là như thế nào?”
Anh ôm vai đùa bỡn, nhìn Ôn Lương đang khóc, anh cũng không có ý tứ tiến lên ngăn cản.
Ôn Lương khóc rất thống khổ, thấy anh còn không biết xấu hổ hỏi chính mình một câu không thể diễn tả như vậy, trong lòng
càng thêm tức giận.
“Chính là như vậy! Phó Ngự Phong, anh chính là cầm thú!
Đàn ông thối!”
Phó ngự Phong nhướng mày ngạc nhiên.
“Tôi hôn em, cho nên là cầm thú? Xuy… Ôn Lương, em cũng thật là có dũng khí, dám mắng tôi, tin hay không tôi hiện tại cho em xem thế nào dã thú!”
Ôn Lương thật sự sợ hãi, và cô rùng minh.
“Anh….Tôi còn đau, không
muốn…”
Phó Ngự Phong chế nhạo, lại ngồi xuống, đổ dầu rum vào lòng bàn tay rồi xoa bóp chân cho cô. “Đừng lo lắng, tôi không có hứng thú với người tàn phế.”
ôn Lương cắn môi dưới, tựa vào đầu giường, nhìn Phó Ngự Phong ngồi ờ bên giường ôm chân không chút lưu tình. Theo cử động của anh, mắt cá chân đau nhức lan xuống tứ chi, dần dần thoải mái hơn.
Phó Ngự Phong không nhìn
ngang, anh giữ chân cô suốt và xoa bóp cho cô bằng một kỹ thuật vô cùng đặc biệt, ôn Lương nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh mà đỏ bừng cả mặt.
“Sao mặt lại đỏ như vậy?”
Phó Ngự Phong có lúc ngẩng đầu lên. Nhìn thấy vẻ mặt của ôn Lương, cố cau mày dữ dội, đứng dậy đi tới bên cạnh, lấy ra một ít khản ướt lau tay, đặt lòng bàn tay ấm áp lên trán cô.
ôn Lương co rụt người lại, nhưng lại bị Phó Ngự Phong ôm đầu cố định thân thể, khịt mũi, bất
mãn nhìn cô.
“Đừng nhúc nhích!”
Ôn Lương cắn môi dưới, khó cử động, cô chỉ có thể để lòng bàn tay to sờ trán một hồi, sau đó mới đặt xuống, ngẩng đầu đụng phải ánh mắt trêu chọc của Phó Ngự Phong.
“Không sốt, mặt đỏ như vậy, đang suy nghĩ cái gì!”
Ôn Lương cắn môi trừng mắt nhìn anh.
“Tôi không có, đừng nói nhảm!”
Phó Ngự Phong nhìn mặt cô rồi lại cau mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK