“Bác gái cũng là vì lợi ích của cậu. Đó là công việc của bạn, chạy vòng quanh thế giới với đạo diễn và đoàn phim suốt ngày. Họ không thể gặp cậu vài lần trong suốt cả năm. Cuối cùng họ cũng bắt được cậu. Tất nhiên, họ phải hỏi một điều quan trọng!”
Tô Thừa căn chặt miêng bánh mì
và phàn nàn: “Họ có chuyện quan trọng gì vậy? Họ chỉ muốn biết rằng tớ có bạn trai chưa . Tớ chắc rằng nếu tớ quay lại lần này, bố sẽ hỏi tớ, và tớ vẫn nói không muốn cưới bây giừo!
ôn Lương sửng sốt đến mức suýt chút nữa cắn đầu lưỡi.
” Không … Không được … Chú Tô không giống như có thể làm ra chuyện như vậy, Thừa Thừa, đừng quá thành kiến với các chú, dì.”.”
Tô Thừa khẽ khịt mũi , ngẩng đầu nhấp một ngụm sữa nói: “Tớ đối với bọn họ có thành kiến sâu sắc sao? Lương Lương, đó là những gì cậu không biết. Cha tớ đã đề cập điều đó với tớ hơn một lần qua điện thoại, nói rằng ông ấy có một người bạn cũ sống ở Kyoto. Từ trong ra ngoài, họ
muốn bán tớ cho người khác để làm con dâu! Tuyệt vời… Tớ vẫn còn trẻ quá, tớ chưa muốn kết hỏn!”
Ôn Lương bất lực nhìn cô ấy, ngập ngừng nói:
“Nếu thật sự không được, sao cậu không cố gắng hòa thuận với con của ông chú đó, chẳng lẽ bọn họ thực sự tốt như ba cậu nói?”
Tô Thừa khịt mũi khinh thường. “Nào, Lương Lương, cậu không biết sao, ba tớ nói rằng con trai của chú năm nay hai mươi tám chín tuổi, nếu nó thực sự giống
như những gì ba tớ nói thì đến giờ chưa có bạn gái, có phải bị bệnh không?
Ôn Lương ngẫm lại cũng thấy có lý.” Cậu nói như vậy cũng đúng
Tô Thừa càng khinh bỉ, vươn tay trực tiếp nhét 1/3 miếng sandvvich còn lại vào miệng, miệng phồng lên, mơ hồ nói:
“Vậy muốn một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, phải xem cho rõ cái bánh rơi này là tốt hay xấu! Nếu thật sự là kẻ xấu, còn nghe lời bọn họ mà gả cho hắn, thì cả
đời này cũng hỏng mất! ”
Ôn Lương mím môi.
“Đúng vậy, nhưng khi cậu trở về thì không thể không về nhà gặp ba mẹ, sao cậu không… cho tớ về với cậu?”
Tô Thừa uể oải uống một ngụm sữa, không có dấu hiệu của sự sống sót trên khuôn mặt của mình. “Không không, Lương Lương, nếu cậu đi với tớ, tiếng súng của cha mẹ tớ sẽ không chỉ nhắm vào tớ, mà còn có thể chuyển sang cậu. Trong trường hợp quá phấn khích đến mức lè
lưỡi kể chuyện của Phó Ngự Phong, cha mẹ sẽ còn thúc giục tớ hơn nữa, đến lúc đó, tớ nhất định sẽ tốt hơn chết đi được! ”
Ôn Lương suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy như vậy, bất lực thở dài.
“Vậy thì phải làm sao?”
Tô Thừa chán nản nâng cằm lên, buồn bực nhìn trần nhà. “Còn có thể làm cái gì, dù sống hay chết, chuyến này phải đi. Buổi chiều đi gặp Lộ Lưu, tên khốn kia trả tiền xong rồi về nhà. Sau đó cậu có thể canh giờ, Nếu trong vòng một
tiếng nữa tớ không ra, cậu nhất định phải gọi điện thoại cho tớ, biết không? ”
Ôn Lương buồn cười nhìn cô ấy.
“Hiểu rồi, hiểu rồi! Nhưng hôm qua cậu định trả tiền cho Lộ tổng đó bằng cách nào? Thừa Thừa, cậu có số thẻ của quý ông hay số ngân hàng trực tuyến không? ”
Tô Thừa đập mạnh vào bàn.
“Chết tiệt, tớ quên hỏi tên khốn đó số thẻ rồi!”
Ôn Lương kinh ngạc.
“Vậy thì chúng ta phải làm sao!”
Tô Thừa khóc nhăn nhó.
“Không còn cách nào khác, tớ chỉ có thể cố gắng tìm kiếm anh ta. Tuyệt vời… Tớ không muốn bị tên khốn đó nói rằng đang đòi nợ!”
Ôn Lương mím môi bày tỏ sự nghi ngờ trong lòng.
“Tớ nghĩ cũng dễ tìm. Thừa Thừa, cậu đã từng nghe qua cái tên Lulu Shi chưa? Tớ luôn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc.”
Tô Thừa nhìn Ôn Lương ngây người, ngơ ngác lắc đầu. xì hơi ngay lập tức.
“Quên đi, tớ đang hỏi cậu, sao không hỏi summer!”
“Summer là ai?”
Tô Thừa tò mò về bản thể của đứa bé, nhìn thẳng vào ôn Lương, đôi mắt to đầy nghi vấn.
Ôn Lương đứng dậy đi vào phòng.
“Là chó!”
Quả nhiên cô vừa đóng cửa lại, tiếng sủa chói tai của Tô Thành từ bên ngoài truyền đến.
“Ôn Lương Lương, cậu thật sự nói tớ không bằng chó!”
Cùng Phó ngự Phong luyện quyền một tiếng, Lộ Lưu toàn thân bị đánh.
Lộ Lưu đang nằm trên mặt đất với một tiếng hú tang tóc, và khi anh nhìn thấy Phó Ngự Phong đang đi về phía mình với nắm đấm trên tay, anh ta không còn quan tâm đến hình ảnh của mình và hét lên tuyệt vọng.
“Phó Ngự Phong, cậu vẫn chưa xong! Hôm nay cậu định đánh chết tôi ở đây để trả thù cho người yêu nhỏ của cậu sao?” Phó Ngự Phongchế nhạo, bước tới và đấm vào mắt Lộ Lưu trong căn phòng.