Đúng lúc này, điện thoại trong tay Ôn Lương đột nhiên vang lên, tiếng nhạc vui tai trong trẻo của chú thỏ nhảy đã phá vỡ từ trường trong phòng.
Ôn Lương ảo não dần dần rõ ràng, cô vươn tay đẩy người đàn ông trên người mình ra, ánh mắt có chút rụt rè phát ra tiếng “ư … ư …”. Phó Ngự Phong nắm lấy điện thoại trong tay ném sang một bên, hai mắt đỏ hoe nhìn ôn Lương, nhìn cô đang thờ hổn hển dưới người anh, cơn cáu kỉnh vừa mới quấy rầy liền bị ép lại, khỏe miệng nhếch lên nói nhẹ nhàng .
“Ngốc quá!”
Sau đó, Ôn Lương chưa kịp phản ứng, anh đã cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô.
Ôn Lương trong tiềm thức đẩy anh ra, nhưng Phó ngự Phong muốn làm gì cô đều không thể từ chối, cho dù cô dùng hết sức lực, Phó ngự Phong vẫn không nhúc nhích.
Nhìn thấy đại não lại sắp thiếu dưỡng khí, ôn Lương đầu óc choáng váng, không khỏi nhắm mắt lại. Vào lúc này, điện thoại di động của cô, mà Phó Ngự Phong
đã ném sang một bên, lại bắt đầu hát liên tục.
“Con thỏ nhỏ, mở cửa, mau mở ra, ta muốn vào …”
“ư … U’… Phù … điện thoại…”
Sau khi nghe thấy sự phản kháng ấp úng của cô, nụ hôn của Phó ngự Phong đột nhiên trở nên mãnh liệt, anh cắn chặt môi dưới của Ôn Lương, với đôi mắt Ôn Lương hiện lên đau đớn.
Anh hơi rời khỏi đôi môi cô nhìn cô gái đang đau khổ dưới thân, trong lòng không khỏi có chút
buồn cười, nhẹ nhàng đưa tay lên giúp cô lau đi nước mắt. Hỏi:
“Tại sao em lại khóc? Tôi không xứng với em sao?”
Ôn Lương mím môi dưới nhìn anh buộc tội.
“Anh… tại sao lại cắn tôi!”
Nhập mật khẩu: 1234
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa Vui lòng liên hệ tại đây để lấy password! input.datnhap{background-image: url(https://tamlinh247.org/wp-content/plugins/dat-pass/inc/lock.svg) !important;background-position: 8px !important;background-size: 18px !important;background-repeat: no-repeat !important;}