“Lúc lên núi bị bong gân. Má Trương, đi mang hòm thuốc cho tôi!”
Má Trương lo lắng nhìn mắt cá chân Ôn Lương, vẻ mặt buồn bã nói:
“Vâng, thưa ngài, mắt cá chân này trông rất nghiêm trọng. A, sao không gọi điện bảo bác sĩ Lý qua! ”
Phó Ngự Phong tiếp tục bước đi.
“Không cần, chỉ cần xoa với dầu
là được, không cần phải nhờ bác sĩ Lý chạy lại. Má Trương, cứ đi đi. Tôi sẽ đưa cô ấy về phòng trước.”
Má Trương biết rằng Phó Ngự Phong đã bị ốm nhiều năm trở thành bác sĩ, chuyện này anh cũng biết một chút, nghe đến đây liền nhịn không được nói, vội vàng xuống lầu lấy hộp thuốc.
Phù Dư Phong bế ôn Lương trở lại phòng, đặt cô lên giường, ôn Lương tiểu tâm dực dực co rút lại, muốn lật người chạy vào trong.
Phó Ngự Phong nhanh chóng nắm lấy bàn chân không bị thương của cô và nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt nặng trĩu.
“Chân đã sưng như chân heo còn thật không thành thật!”
ôn Lương tức giận bĩu môi sau khi nghe xong ẩn dụ vô nghĩa của anh, không muốn nói nữa!
Phó Ngự Phong đứng dậy giúp cô cởi chiếc giày kia, lấy đôi tất trong túi ra, xếp chung với chiếc cô vừa cởi, lắc lắc trước mắt ôn Lương. “Em vẫn là người phụ nữ
đầu tiên bỏ tất vào túi của tôi!”
ôn Lương kinh ngạc nhìn Phó Ngự Phong, nhận ra chắc chắn sẽ rơi vào hai chiếc tất trên tay, mặt cô đỏ bừng xấu hồ.
“Tôi không có bỏ vào túi anh, anh tự lấy.”
Cô cúi đầu, vùi đầu vào chân mình, không nhìn ra vẻ mặt khó chịu của Phó Ngự Phong.
Phó Ngự Phong chế nhạo và nghiêng người lại gần cô hơn, môi anh rít lên viền tai ửng hồng của cô.
“Sao, đưa em vê cũng mệt rôi,
còn không nói được lời nào hay sao?”
Ôn Lương sửng sốt co người lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, cắn môi nói và cuối cùng cúi đầu bất lực.
“Cảm ơn.”
Giọng nói của cô vang lên trong tai như muỗi kêu, anh nghe rất rõ, nhưng anh cố ý không muốn để cô vui vẻ như vậy.
“Em nói cái gì, tôi không có nghe thấy!”
ôn Lương tức giận trừng mắt nhìn Phó Ngự Phong, cúi người, ác ý hét lên,
“Tôi nói, cám ơn!”
Phó Ngự Phong mặt mày nở nụ cười, duỗi tay ra cũng lấy ra không để ý nhiều, liếm láp lỗ tai, gật gật đầu nói:
“Lần này tôi nghe rõ ràng, tôi sau này sẽ nói nhiều hơn!”
Ôn Lương không muốn để ý tớiPhỏ Ngự Phong, quay mặt vào trong, không nhìn mặt anh.
Phó Ngự Phong nhìn thấy động tác nhỏ của ôn Lương, ánh mắt sắc bén, anh không định để cô đi như vậy, anh cúi xuống, thận trọng đặt trên đầu cô, hơi cúi đầu, khuôn mặt anh gần như áp sát vào mặt cô.
M
Trốn cái gì?
II
Ôn Lương không muốn nói chuyện với anh, cố chấp quay mặt đi không để ý đến anh. Đôi mắt Phó Ngự Phong hơi nheo lại, một tay nâng thẳng mặt ôn Lương, đột nhiên nhìn sang, trong ánh mắt kinh ngạc của ôn Lương, đôi môi mỏng vừa định
đặt lên môi cô thì từ cửa truyền đến một tiếng “cạch”, Ngay sau đó, giọng nói thuộc về má Trương vang lên ở cửa.
“Tiên sinh, tôi đã lấy hộp thuốc…”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK