“Cậu là muốn quay lại sao? Để
tôi nói cho cậu biết, Phó ngự Phong , đừng quên, lão nhân gia tự mình đã nói lời này, cậu muốn làm trái ý ông ấy sao!”
Phó Ngự Phong chế nhạo, giơ tay quấn lấy bàn tay nhỏ bé ở trên tay vịn xe lăn chui vào lòng bàn tay anh, thoải mái nhéo nhéo, nói với ôn Như Mộ,
“Dịch Phàm, tiễn khách.”
Nói xong, anh vỗ vỗ tay ôn Lương.
“Đẩy tôi đi, tôi sẽ đưa em đi khắp trụ sờ Hà Ngạn.” ôn Lương có
chút bối rối khi vừa bước vào.
Cô không biết Phó Ngự Phong đang nghĩ đến điều gì, nhưng với tình hình hiện tại, ôn Như Mộ hiển nhiên !à đang đi theo anh, Phó Ngự Phong cùng nhau nhìn bọn họ, nếu cô mù quáng hướng về phía Ôn thị, không chỉ Phó Ngự Phong, mà ngay cả ôn Như Mộ cũng không nhất thiết phải cảm kích.
Quên đi, tin Phó Ngự Phong một lần, ngày hôm qua anh đã tự hứa với mình, và anh chắc sẽ không thất hứa.
Nghĩ như vậy, Ôn Lương đẩy Phó
Ngự Phong xoay người muốn đẩy ra.
Ôn Như Mộ không ngờ rằng ôn Lương thật sự sẽ đẩy Phó Ngự Phong xoay người rời đi, ông a tức giận mắng cô:
“Ôn Lương, đây là dự án của ôn thị, cháu đã quên ai nuôi cháu lớn như vậy rồi sao? Mày là loại ăn cây táo rào cây sung!””
Phó Ngự Phong đột ngột nhấn nút phanh. Xe lăn đột ngột dừng lại, Ôn Lương không kịp đề phòng, bất ngờ ngã về phía trước, va vào lưng xe lăn khiến
cô hét lên một tiếng.
mật khẩu: 9999
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa Vui lòng liên hệ tại đây để lấy password! input.datnhap{background-image: url(https://tamlinh247.org/wp-content/plugins/dat-pass/inc/lock.svg) !important;background-position: 8px !important;background-size: 18px !important;background-repeat: no-repeat !important;}