Tuy nhiên, tâm trạng tốt đẹp này chỉ có thể kéo dài cho đến khi gia đình Ôn Như Mộ tìm đến cửa. ôn Như Mộ từ khi xuất viện đã ngồi trên xe lăn gặp mọi người, lần này ông ta đưa ôn Noãn và Hà Mạn trở về nhà cũ, cư nhiên là ngồi trên xe lăn về nhà cũ, Hà Mạn ở nhà đã bị ông ta cảnh cáo một lần, cuối cùng cũng an phận một chút, giờ phút này chỉ lặng lẽ đứng phía sau đẩy xe lăn, ôn Noãn đi theo hai người họ, trực tiếp vào đại sảnh.
Trời đã tối, sau khi ăn tối, ôn Hữu Tranh trực tiếp đến phòng đọc sách của mình để luyện thư
pháp, càng lớn tuổi, lúc rảnh rỗi ông càng thích trau dồi bản thân hơn, ông luyện thư pháp và chơi cờ, Lưu Điểu đã trở thành bạn của Ôn Hữu Tranh.Tuy nhiên, chỉ có Ôn Như Mộ biết người cha già của mình đã bí mật như thế nào.
Nếu không nói ra, không ai có thể biết Ôn Như Mộ chỉ là quyền chủ tịch tập đoàn Ôn, chủ tịch thực sự của nhà họ ôn chính là vị lão nhân gia có vẻ thờ ơ với thiên hạ Ôn Tranh Hữu. Đã gần 20 năm trôi qua kể từ cái chết do tai nạn của Ôn Như Lâm, kể từ khi người anh cả qua đời, ôn Tranh Hữu đã tự mình nắm hết quyền lực của
tập đoàn, ông ta chỉ được giao quyền chủ tịch trên danh nghĩa và bằng lời nói, nhưng trên thực tế vị trí chủ tịch là ôn Tranh Hữu kiên quyết kiểm soát, không có ý định buông tha.
Lúc Ôn Tranh Hữu đang luyện thư pháp, nghe nói gia đình con trai thứ hai tới, tay ngừng viết, không có ý tứ ngẩng đầu, trầm giọng hỏi: “Bọn họ ờ đây làm gì?”
“Tôi không biết, nhưng nhị thiếu gia nói lần này tới gặp ngài là vì công việc.”
Ôn Tranh Hữu nghe lời, viết xong
nét cuối cùng, đặt bút lông trong tay lên ống đựng bút, khẽ khịt mũi.
“Nó thì có thể làm ăn gi!”
Rốt cuộc cầm khăn trắng bên cạnh lau tay, chống gậy đi xuống lầu. Ôn Như Mộ ngồi trên xe lăn đang hồi hộp chờ đợi ở phòng khách. Hà Mạn và ôn Noãn ngồi cạnh nhau trên sô pha, bọn họ thực sự không thích căn nhà cổ kính này, chưa kể lão nhân gia càng không thích bọn họ, không khí u ám ở đây thôi cũng khiến người ta rợn cả người.
“Con sao vậy?”
Từxa, Ôn Như Mộ nghe thấy giọng nói của ôn Tranh Hữu từ trên lầu, Hà Mạn và ôn Noãn cũng nhanh chỏng đứng dậy, vẻ mặt chật vật đứng đó nhìn người bạn Ôn Tranh Hữu đang từ từ đi xuống lầu, không dám nói.
Ôn Như Mộ cũng quay đầu nhìn Quý Tranh Hữu đang từ từ đi xuống lầu, cất tiếng gọi : “Ba!”
Tuy rằng ôn Tranh Hữu đang chống nạng, nhưng mỗi ngày đều không ngừng tập thể dục, thân thể cũng rất khỏe mạnh đi xuống,
đi đến bên cạnh ôn Như Mộ.
Nhìn đến đứa con trai thứ hai ngồi trên xe lăn, ông nhíu mày thật sâu, ánh mắt sắc bén như đại bàng, nhìn lên trên xuống dưới thân ảnh.
“Sao lại ngồi trên xe lăn, có chuyện gì vậy?”
Ôn Tranh Hữu nhíu mày hỏi.
Ôn Như Mộ mấy ngày nay dường như đã tìm được lối thoát cho những ân oán của mình, cỏ đưa tay vén quần áo lên, lộ ra vết bầm tím trên người, nhìn vào mắt
ôn Tranh Hữu, ông càng thêm kinh ngạc:
“Xảy ra chuyện gì? Là tai nạn sao? Tại sao toàn thân đều đau?
Ôn Như Mộ không lên tiếng, nhưng ôn Noãn ờ bên cạnh không nhịn được khóc.
“Hu hu…Ông ơi, ba là bị người khác đánh như thế này!”
Ôn Tranh Hữu càng thêm kinh ngạc, ai cũng biết ôn Như Mộ bây giờ đã là chủ tịch nhà họ ôn, cũng là người đáng kính ở Đông
Thành, ai mà dám Như vậy kiêu ngạo, trực tiếp đánh ông ta thành bộ dáng này!
Nhập mật khẩu: 0596
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa Vui lòng liên hệ tại đây để lấy password! input.datnhap{background-image: url(https://tamlinh247.org/wp-content/plugins/dat-pass/inc/lock.svg) !important;background-position: 8px !important;background-size: 18px !important;background-repeat: no-repeat !important;}