ông hung hăng nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật sâu, khi ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt đã trở lại rõ ràng:
“Nói cho ta biết, hôm nay anh vì sao lại tới tìm ta làm gì? Đến cả anh cả mà anh cũng bất chấp lôi ra, Như Mộ, anh thật sự đã trưởng thành rồi.”
Ôn Tranh Hữu nói vài câu làm cho sắc mặt Ôn Uyển tái nhợt, ông ta nhìn lão nhân với đôi mắt sắc bén như đại bàng, vẻ mặt suy sụp, cúi đầu nói:
” Cha, con chỉ muốn cứu công ty,
II
vậy thôi.
Ôn Tranh Hữu liếc nhìn đứa con trai thứ hai, thở dài, một lúc lâu sau, chống nạng xoay người đi lên lầu:
” Ra vậy. Trở về đi. Chọn một thời gian tới đây ăn tối, nói vậy cũng không nghĩ ăn cơm ở trong này. ”
Mọi người im lặng nhìn Ôn Tranh Hữu chống gậy bước lên lầu, lưng khom người, trong lòng ôn Như Mộ hơi chua xót. Người cha mưa gió đã già như thế này rồi.
ôn Lương đi thẳng về phòng sau bữa tối, gần đây thái độ của Phó Ngự Phong đối với cô càng ngày càng xa lạ, ôn Lương không muốn đối mặt với ánh mắt săn mồi không che đậy của anh, mỗi ngày sau khi ăn xong đều trở về phòng sớm, không hề ra ngoài .
May mắn thay, Phó Ngự Phong không đuổi theo vào phòng để quấy rối cô.
Khi nhận được cuộc gọi của ôn Tranh Hữu, ánh mắt ôn Lương tràn đầy niềm vui không che giấu được, cô ghé vào tai điện thoại, ngọt ngào gọi:
“ông ơi, sao ông nhớ gọi con vào lúc này? ông ăn cơm chưa? ”
Ôn Tranh Hữu rât thích cháu gái nhỏ gọi ông nội ngọt ngào, nhưng hôm nay nghe được đặc biệt chua xót.
Ôn Như Mộ thậm chí còn dám làm đánh cô vì ôn Lương không muốn giúp ông ta đàm phán kinh doanh.
“Ông nội ăn rồi, Lương Lương ăn chưa?”
Ôn Tranh Hữu cố nén cảm xúc, nhẹ giọng nói với ôn Lương ở
đầu dây bên kia.
Ôn Lương mừng rỡ “Dạ rồi” một tiếng, nghĩ ngợi rồi lo lắng dặn
dò:
“Ông ơi, thời tiết ờ Đông Thành gần đây trở lạnh, ông phải nhớ mặc thêm vài bộ quần áo, nếu không ra ngoài được thì đừng đi ra ngoài, dẫn nhóm bạn già của ông đến nhà, không có việc gì liền uống trà, đánh bài, chú ý thân thể nhiều hơn.” ôn Tranh Hữu nghe xong ấm cả lòng dạ, bao nhiêu năm như vậy, đứa con trai thứ hai luôn cho rằng ông có phần bất công, không muốn gần
gũi, đứa con gái nó sinh ra cũng dáng vẻ không làm người ta ưa thích, chỉ có Ôn Lương, ngày nào cũng chào hỏi nồng nhiệt, cực kỳ tri kỷ.
Cổ họng ôn Tranh Hữu có chút tắc nghẽn, nở nụ cười gượng gạo nói:
“Ông nội biết rồi, Lương Lương cũng phải chú ý đến thân thể của cháu. Từ nhỏ cháu đã sợ lạnh, nên mặc thêm quần áo vào, biết không?”
Ôn Lương ngọt ngào gật đầu:
” Cháu biết rồi, ông nội, nhân tiện, lần trước ông đã nói với Phó Ngự Phong là muốn tới đây xem thử, tại sao vẫn chưa có động tĩnh gì, ông nội khi nào thì tới vậy ?”
Nói xong, cô có chút rối rắm nói:
” Nếu ông không muốn đến thì cỏ thể đợi, lát nữa con quay lại nhà cũ gặp ông nhé! ”
Ôn Hữu Tranh sửng sốt một chút, sau đó ông nhớ tới từ khi ôn Lương kết hôn với Phó Ngự Phong, ông thậm chí còn chưa đi xem nơi ở của bọn họ trông như
thế nào.
“Đây là lỗi của ông nội. ông già rồi, trí não của tôi vô dụng, quên mất một việc quan trọng như vậy. Lương Lương đang đợi ở nhà. Ông nội sẽ đi trong hai ngày này.”
Ôn Lương trờ nên vui vẻ, đôi mắt cô nheo lại với một nụ cười.
“Thật tuyệt, ông nội, nhưng chúng con đang sống ở một nơi xa xôi, nếu ông đến, hãy gọi điện trước cho con để con đến đón ông.’
Ôn Tranh Hữu cảm thấy thích thú
trước lời nói của cô.
“Cả đời ông nội, còn đường xa xôi gì mà chưa đi, còn cần một cô gái nhỏ đưa đón?”
Ôn Lương cũng cười:
“Không sợ không tìm được ông nội!”
Ôn Tranh Hữu kiềm chế nở nụ cười . .
“Đừng lo lắng, ông nội nhất định phải tới thăm nơi con ở. Nếu tên nhóc Phó Ngự Phong đó dám đối xử tệ với cháu gái quý giá của
ông, ông sẽ đánh gãy chân nó trước!”
Ôn Lương giật mình nhìn, sau đó lại nhớ tới người đàn ông mạnh mẽ và độc đoán kia, nụ cười trên mặt cô kiên cố một lát, liền truyền đến điện thoại:
“Ông nội, ông đang cười nhạo con!”
Ôn Tranh Hữu cười cười, nguyên bản tâm tình nặng nề bị ba chữ Ôn Lương làm hòa, thần kỳ khôi phục, ông cũng có tâm trạng muốn đùa cô một cái:
“Haha, thật đúng là nữ đại bất trung lưu, Lương Lương chúng ta mới kết hôn bao lâu, cũng biết mình mắc cỡ rồi. Xem ra Phó Ngự Phong đối xử tốt với con, ông liền thưởng cho nó! ”