Ôn Lương kinh ngạc liếc nhìn hướng cửa, trong lòng dâng lên cảm giác bất an, cô quay đầu nhìn Ôn Như Mộ, trầm giọng nói:
” Chú, có chuyện gì muốn nói với
cháu sao?”
ôn Như Mộ không còn sắc mặt tốt như vừa rồi, sắc mặt hơi ủ rũ, nhìn Ôn Lương, trầm giọng nói:
” Ôn Lương, người của Phó Ngự Phong đã rút lui. Cháu biết chuyện này không?”
“Cháu biết. Thư ký Dịch đã gọi điện cho cháu ngày hôm qua để nói về chuyện này.”
Đôi mắt của Ôn Như Mộ mở to.
“Dịch Phàm cũng gọi cho cháu? Anh ta nói với cháu cái gì?”
Ôn Lương nhìn vẻ mặt kích động
của Ôn Như Mộ, trong lòng mơ hồ có chút phỏng đoán, cô bĩu môi nói:
“Đó là nói là không tìm thấy Vương Khoa Cử, không có gì khác.”
“Thật sao?”
Ôn Như Mộnheo mắt, ông ta không tin Dịch Phàm lại chọn cách giấu Ôn Lương khi đã đoán được điều gì đó.
Ôn Lương ánh mắt hơi né tránh, cắn chặt môi dưới, nhẹ gật đầu.
“Thật sự, chú, cháu với Thư ký Dịch không quen lắm, hơn nữa anh ấy cũng không đến mức có thể nói cho cháu biết mọi chuyện.”
Lời giải thích của ôn Lương khiến Ôn Như Mộ nghi ngờ, ông ta thật sâu nhìn ôn Lương, thật lâu sau, chợt mỉm cười nói:
“Lương Lương, ôn thị đã trải qua bao nhiêu năm thăng trầm từ khi thành lập đến nay, tuy không thể gọi là thương hiệu thế kỷ nhưng cũng đã có nửa thế kỷ rồi. Cháu có nghĩ đến sự phát triển của Ôn thị ờ Đông Thành bây giờ không?
ôn Lương kinh ngạc liếc nhìn ôn Như Mộ, bối rối hỏi:
“ Chú à, sao đột nhiên chú lại hỏi câu này? ”
Ánh mắt Ôn Như Mộ tối sầm.
“Cháu phải nói thật.”
Ôn Lương mím môi, thận trọng nhìn Ôn Như Mộ, nói:
“Một năm không bằng một năm.”
Ôn Như Mộ nghe vậy cũng không
rất tức giận, chỉ nhìn ôn Lương Bằng ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt không hề lo lắng, nhưng trên mặt mang theo ý cười, mờ miệng nói: “Đúng vậy, sự phát triển của Ôn thị ở Đông Thành có thể nói là kém hơn một năm, nhưng chúng ta phải làm sao đây? Làm gì? Đừng nói đến sức mạnh ban đầu của tập đoàn Đông Phong. Mạnh thì chúng ta không thể cạnh tranh được? Vốn dĩ thị trường ờ Đông Thành không lớn, trước đây tuy rằng tập đoàn Đông Phong hùng mạnh, nhưng ôn thị chúng ta dựa vào thực lực của chính mình, khó có thể so sánh với nó, nhưng bây giờ … Hà Ngạn chuyển trụ sờ
từ Hà Lan về Trung Quốc, cơ hội phát triển của chúng ta ở Đông Thành và cả ở Trung Quốc ngày càng ít, trong hoàn cảnh như vậy nếu dính vào một vụ kiện tụng về vấn đề thuế má thì ôn thị sẽ hoàn toàn chấm dứt! Lương Lương, cháu có hiểu điều này không?”
Ôn Lương bị lời nói của Ôn Như Mộ làm cho rối loạn, cô đứng đó trợn mắt há mồm nhìn ôn Như Mộ đang đi tới, giọng nói lắp bắp.
“Chú… cháu… cháu…”
Ôn Như Mộ dừng lại, nhìn sang
chỗ khác, thở dài thườn thượt nói,