Mục lục
Kết hôn thay thế được chồng như ý - Ôn Lương Phó Ngự Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ôn Lương ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt đen láy của ôn Như Mộ.
” Bên dưới có chút việc làm chậm trễ. Chú tìm cháu có chuyện gì sao?”
Ôn Như Mộ nhìn cô chằm chằm một hồi, đột nhiên nói: “ôn thị sắp không xong rồi!”
Ôn Lương đột nhiên ngẩng đầu, trợn to hai mắt nhìn ôn Như Mộ chằm chằm.
“Chú nói giỡn cái gì vậy!”
Ôn Như Mộ sắc mặt trầm xuống,
trầm giọng nói.
“Cháu cho rằng chú đang nói đùa với cháu sao?”
Ôn Lương mím môi không nói gì.
Ôn Như Mộ giận dữ đi vòng quanh mặt đất vài vòng, sau đó trở lại, chỉ vào mũi ồn Lương nói:
“Ôn Lương, để chú nói cho cháu biết, đừng nghĩ tới cháu khống chế nhiều như vậy cổ phiếu trong nhóm liền bắt đầu có cảm giác an toàn. Đừng cố lấy một xu! ”
Ôn Lương sửng sốt.
“Chú, chú đang nói cái gì vậy!”
Cách nói của ôn Như Mộ không bình thường, giống như bị Phó Ngự Phong dồn vào chân tường, túm lấy cọng rơm ôn Lương không dễ thấy, lung tung lắc lư.
“Cháu còn giả bộ với chú làm gì! Ôn Lương, cháu đừng tưởng rằng chú không biết, sau khi anh cả qua đời, lão gia đã phong tỏa tất cả cổ phần của cha mẹ cháu đứng tên cháu. Cháu cho rằng mình đã làm rất kỹ càng sao, làm sao cháu có thể vượt qua tầm mắt của chú chứ!”
ôn Lương nghe thấy những lời của Ôn Như Mộ, gần như ngay lập tức tim ra những nội tình được ẩn dấu trong đó.
ôn Như Lâm và vợ đã chết trong một vụ tai nạn vào năm đó, họ đã qua đời trước khi họ có thể giải quyết mọi chuyện, ôn Hữu Tranh xót xa, nhưng nhìn cô gái nhỏ đau buồn quỳ gối trước linh cữu cha mẹ mà khóc lóc, ông không đành lòng thương cảm, lén chuyển cổ phần của vợ chồng ôn Như Lâm sang tên ôn Lương.
Đôi mắt Ôn Lương hơi ươn ướt, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao người bạn ôn Hữu Tranh lại để cô đến làm việc cho ôn Như Mộ bất chấp nguyện vọng của cô. Hóa ra chỉ là để dạy cô cách bảo quản đồ của chính mình.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng tất cả những điều này, ôn Lương ngẩng đầu nhìn ôn Như Mộ, đôi mắt sáng ngời.
“Chú muốn cháu làm gì?”
Ánh mắt Ôn Như Mộ sáng lên, ông ta nhìn ôn Lương bước tới nói:
“Phó Ngự Phong đối với cháu không tốt sao? Đi thỉnh cầu cậu ấy từ bỏ dự án Nam Thành đi! ”
Ôn Lương trợn mắt ngoác mồm.
“Chú, chuyện lần trước chú
không hiểu sao? Phó Ngự Phong sẽ không giao cho chúng ta dự án Nam Thành!”
Ôn Như Mộ sắc mặt tối sầm.
“Tôi biết điều đó. Lần này cháu đi nói với anh ta, có thể nói ôn thị không có quyền điều hành Nam Thành, chỉ cần anh ta bí mật giao dự án cho ôn thị, trong khoảng thời gian này, anh ta không công khai quan hệ giữa Hà Ngạn và dự án Nam Thành với bên ngoài là ôn rôi.
Ôn Lương im lặng, ngẩng đầu nhìn Ôn Như Mộ, ánh mắt trong
veo.
“Còn việc phân chia quyền lợi thì sao? Chú, chú không nghĩ rằng Phó Ngự Phong sẽ thực sự cho chúng ta dự án mà không phải trả một xu nào sao?”
“Anh ta cưới cháu, nhà họ ôn chúng ta chưa từng đòi anh ta một xu. Bây giờ nhà họ ôn gặp khó khăn, chúng ta chỉ nhờ anh ta giúp đỡ, khống có gì to tát. Chỉ cần nói quyền sở hữu của dự án này vẫn còn của tập đoàn Hà Ngạn, đúng không. Đối với anh ta cũng không có tổng hại gì, đây có là vấn đề gì? ”
ôn Lương cúi trán nói, mím môi. “Chú, chú biết chính xác tại sao cháu lại cưới Phó Ngự Phong mà. Lúc đó chú không nghĩ tới việc đòi tiền anh ta, nhưng bây giờ lại nghĩ đến việc bắt anh ta trả lại bằng cách này. Có ích gì? Huống chi ở trên phương diện công việc, anh ta chưa bao giờ để việc tư xen vào công việc.”
Khuôn mặt của ôn Như Mộ hơi sa sầm lại khi nghe những lời cô nói.
“Cho nên, cháu không muốn giúp?”
ôn Lương mím môi nói: “Chú, bây giờ vấn đề không phải là cháu có muốn giúp hay không, mà là suy nghĩ của chú, loại ý tưởng tay không bắt sói này vốn không thề thực hiện. Chú đã thử hai lần rồi mà không thành công, làm sao cháu có thể khiến Phó Ngự Phong thay đổi quyết định ?”
Ôn Như Mộ vẻ mặt bình tĩnh.
“Đừng nói nhảm nữa, cứ nói cháu có đồng ý hay không!”
Ôn Lương cắn môi cúi đầu, không nói nữa.
ôn Như Mộ lòng như lửa đốt, nhìn thấy hy vọng duy nhất của mình sắp tan thành mây khói, không khỏi mắng ôn Lương:
“Được rồi, ôn Lương, tôi nuôi cô nhiều năm như vậy, bây giờ là nhà họ ôn đang gặp rắc rối, cô cứ như vậy chờ bên lề, ôn Lương, lương tâm của cô có phải là bị chó ăn rồi không! ”
Ôn Lương nghe những lời thô tục này, không thể tin được những lời này là do chú ruột của mình nói ra, cô trợn to hai mắt, nhìn ôn Như Mộ, trong mắt hiện lên giọt lệ. “Chú, không phải là cháu
không có lương tâm. Nếu như thật sự hỏi Phó Ngự Phong với suy nghĩ của chú, cháu sẽ chỉ tự chuốc lấy hổ thẹn mà thôi. Phó Ngự Phong sẽ không giao dự án cho Ôn thị. Anh ta đã nói trước rồi. Bây giờ , tại sao chú lại muốn cháu đi cầu xin anh ta?”
” Nghịch nữ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK