Mục lục
Kết hôn thay thế được chồng như ý - Ôn Lương Phó Ngự Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Như Mộ bị lời nói của ôn Lương làm cho tức giận, không thể át được tức giận, ông ta bước lên cho cô một tát.
“Tôi làm việc, khi nào thì đến lượt cô chỉ tay vào tôi?”
ôn Lương bị cái tát đánh ngã xuống đất, khuôn mặt xinh xắn sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cái tát như in trên mặtrất bắt mắt.
Cô che mặt bằng đôi tay run rẩy, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Ôn Như Mộ càng tức giận hơn khi nhìn thấy bộ dạng vô dụng của cô.
“Tôi hỏi lại cô, cô có đi hay không?”
Ôn Lương trầm mặc không nói, mặt áp vào cánh tay cô, nước
mắt đã trào ra.
Ôn Như Mộ tức giận đến mức nói liên tiếp mấy chữ “được”, ngón tay chỉ vào ôn Lương, cả người run lên vì tức giận: “Được, được, được rồi, Ôn Lương, hiện tại cô đã kết hôn, tôi không thể khống chế cô nữa đúng không? Đó là do ông nội cô thương cô mà giao rất nhiều cổ phần của nhà họ ôn cho cô, bao nhiêu năm nay, thím cô và tôi đã nuôi nấng cô hết lòng, không đòi hỏi cô một xu.
Cô bây giờ đây là cách cô trả ơn cho chúng tôi? ”
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Ôn
Lương làm điều gì đối với ôn Như Mộ hay Hà Mạn, những lời này đều sẽ bị hai người lải nhải nhiều gấp trăm lần. Sau bao lâu, Ôn Lương đã quen rồi, thứ còn lại là trái tim ngày càng tê liệt và tuyệt vọng đối với thế giới này.
“Vậy chú cho rằng cháu nợ chú rất nhiều phải không?”
ôn Như Mộ hung hảng trừng mắt nhìn Ôn Lương, lời nói khó nghe.
“Chẳng lẽ không đúng? Tất cả những năm này, công bằng mà nói, thím cô và tôi đã đối xử với cô rất nghiêm khác. Ai biết rằng cô kết hôn với một người tàn tật có năng lực liền quên mất người thân của mình là ai rồi đúng không? Cô đây là ăn cây táo rào cây sung, rào cây sung gì đó! ”
Nói xong, ôn Như Mộ bực bội bước tới, hung hăng đá vào chân Ôn Lương, ôn Lương đau đớn kêu lên một tiếng, co lại thành một quả bóng, ôm chặt lấy chính
mình.
Ôn Lương có một nỗi buồn trong lòng, cô đột nhiên cảm thấy lúc bố đặt tên cho mình, dường như đã đoán trước một sự quan phòng nào đó, từ đó cuộc đời gập ghềnh, thăng trầm đều nằm trong tay của những người khác, loãng như nước.
Ôn Như Mộ kiên nhẫn đã đến cực hạn, ông ta nhìn chằm chằm Ôn Lương thờ hổn hển, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tôi hỏi cô lần cuối, cô có đi không?”
Ôn Lương tê rần ngẩng đầu liếc
ôn Như Mộ, lỗ mắt tản ra một vòng quanh hốc mắt, cả khuôn mặt toát ra vẻ thê luognvv, giọng nói khàn khàn vô cùng.
“Được rồi, cháu đi.”
Vẻ giận dữ trên mặt ôn Như Mộ lắng xuống một chút, bất giác mím môi, là người đã từng gặp sóng to gió lớn như ông ta, nhưng ông ta cũng rất sốc trước một cỗ tử khí nghiêm trong của Ôn Lương trước mặt.
Ôn ta hít một hơi thật sâu, giảm bớt cảm xúc và nói:
“Nếu cháu đã đồng ý, vậy thì hãy nhanh lên. Nghe nói hôm nay tập đoàn Hà Ngạn tổ chức họp báo tại hội trường thành thị. Cháu nên đến đó ngay bây giờ còn kịp họp báo. Nói chuyện với anh ta sau!”
Vẻ mặt Ôn Lương lúc này vô cùng tê dại, nghe xong lời của ôn Như Mộ, khóe miệng nở một nụ cười châm biếm, cô nói:
” Có cần vội vàng như vậy không? Phó Ngự Phong cũng không chạy được. ”
Ôn Như Mộ lại tức giận, chỉ vào Ôn Lương mà chửi. “Đồ dài tóc
ngắn kiến thức, có biết bây giờ có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào dự án của Nam Thành không? Tập đoàn Hà Ngạn giống như một con ngựa đen thâm nhập thị trường trong nước một cách mạnh mẽ. Với tiền bạc và năng lực, rất dễ dàng thực hiện dự án này. Nhưng Phó Ngự Phong vẫn chưa thông báo về việc bắt đầu dự án cho tất cả các thành phần trong xã hội. Ai biết được chuyện quái quỷ gì đang xảy ra trong lòng cậu ta. Nếu cậu ta không muốn làm dự án này một chút nào, bây giờ chúng ta không hành động, chúng ta sẽ chờ ăn cặn sao? Cô
nghe lời tôi, đi gặp cậu ta ngay, chuyện này nếu không thương lượng được thì cút khỏi nhà họ Ôn cho tôi! Ngay cả một chuyện nhỏ cũng không được. Làm cho tốt, nhà họ ôn chúng ta không có đứa con gái ăn cây táo rào cây sung như cô! ”
Ôn Lương lặng lẽ đứng dậy, vỗ nhẹ bụi trên người rồi nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân, hơi sững sờ.
“Hiểu rồi, cháu đi ngay.”
Vẻ mặt Ôn Như Mộ dịu đi, vừa định giải thích gì đó, ôn Lương
liền xoay người bước ra khỏi văn phòng chủ tịch không dừng lại.
Ôn Như Mộ nhìn chằm chằm bóng lưng ôn Lương, ánh mắt tối sầm lại, hung hăng nhổ một cái, nói:
“Bah, khốn kiếp, phải mắng mày mới ngoan ngoãn!”
Sau khi Ôn Lương ra khỏi văn phòng chủ tịch, thay vì quay lại phòng làm việc lấy đồ, cô trực tiếp đi thang máy lên lầu 1. Dưới sự ngạc nhiên của người phụ nữ ở quầy lễ tân, cô chỉ mặc một chiếc áo len, đi ra khỏi tòa nhà
tập thể đối mặt với gió lạnh xào xạc.
Cô tê dại cả người, thậm chí không cảm nhận được cái lạnh từ thế giới bên ngoài, đôi mắt trống rỗng đi về phía trước, trong lòng chống lại những lời nói của ôn Như Mộ. Khổng Tự Bạch vừa bay về từ Hà Lan. Tác phẩm được cho là sẽ hoàn thành trong một tuần, vì việc Vạn Thọ đột ngột rút khỏi cuộc thi đã gây xôn xao dư luận trên toàn thế giới. Để giải quyết ảnh hưởng của dư luận và cân bằng tâm lý cho thí sinh, cuộc thi đã tiến hành đánh giá chuyên môn và bình chọn
công khai cho các tác phẩm tham dự và phải đến ngày hôm qua, mọi công việc mới được thực hiện thành công.
Khổng Tự Bạch nghe nói ôn Lương sống ở thành phố này tên là Đông Thành, phải nói mùa đông Đông Thành đẹp lắm, hai bên đường trồng hai hàng bạch quả ngay ngắn, khi gió lạnh thổi qua, lá bạch quả vàng rực, cây cối xào xạc, đổ rạp xuống mặt đất một lớp màu vàng vàng rất bắt mắt. Khi Khổng Tự Bạch nghĩ rằng sau này sẽ gặp lại ôn Lương, trong lòng anh ta không kìm được sự vui mừng và phấn
khích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK