Năm luồng lực lượng đồng thời phát động công kích.
Tiếng còi cảnh giới địch nhân lập tức rú lên báo động, tiếng cảnh báo thê lương khiến cho cả nhà kho tòa thị chính lập tức náo loạn. Bọn họ là thế lực lớn nhất thành phố, hơn nữa còn thu nạp không ít tạp tu từ Hoa khu chuyển đến, nên thực lực của bọn họ càng thêm phần khổng lồ. Cho dù đường hầm xe trường toa bị đánh sập làm cho thế cục thành phố Hồ Bà bị hỗn loạn, nhưng không một người nào dám mạo hiểm đến vuốt râu hùm.
Mưa lửa đặc biệt của Vũ Thiêu liên miên không dứt, long trời lở đất, bầu trời trong phút chốc bị chiếu sáng bừng lên. Loại tạp phiến được cải tiến từ Đốt Tiền này, không chỉ có tính năng xuất sắc, mà hơn nữa chỉ cần một tạp tu sử dụng, nên được nhiều đội viên yêu thích.
“Đáng chết! là Đông Vệ!”
Không biết tiếng ai đó thét lên khiến đám tạp tu phòng thủ càng thêm kinh hoảng. Người nào cũng biết đường hầm xe trường toa là do Đông Vệ đánh sập, nhưng không ai nghĩ rằng Đông Vệ thật sự lại phái đến lực lượng lớn như vậy công kích thành phố Hồ Bà. Lực lượng lớn nhất khu bình dân này, trong mắt mọi người là phi thường thần bí.
Bọn họ không cách nào phân biệt được Vũ Thiêu cùng Đốt Tiền khác nhau thế nào, nhưng thanh danh của mưa lửa âm độc này đã lan rộng từ lâu. Tiếng của Vũ Thiêu, như tiếng sấm của địa ngục rền vang đè nặng lên tim mọi người. Ở cửa trạm gác ngầm, một tên tạp tu vừa thò đầu ra đã thấy trên trán xuất hiện lỗ máu.
Sự chính xác xuất sắc của Thoát Vĩ Toa 2 hoàn toàn được thể hiện. Những tiếng ‘thùng thùng thùng thùng’ liên miên không dứt như tiếng sấm từ chân trời xa xôi truyền đến, lại vừa như nhịp bước chân người khổng lồ khiến cho tim kẻ khác chấn động kịch liệt, đả kích mãnh liệt khiến cho đám tạp tu thủ hộ kho hàng trong lúc nhất thời bị đờ đẫn, nhất là biểu hiện của những tạp tu cấp bảy. Đối với thế lực địa phương bình thường như thế này mà nói, có thể có một hai gã tạp tu cấp bảy đã là phi thường cường đại, mà bây giờ bọn họ lại phải đối mặt hơn mười gã tạp tu cấp bảy điên cuồng công kích.
Không sai, đúng là tạp tu cấp bảy điên cuồng công kích, tạp phiến bình thường trên tay bọn họ đã là vũ khí trí mạng, huống chi tạp phiến bọn họ sử dụng đều là do Trần Mộ chế tạo, tính năng xuất sắc.
Để có thể giải quyết chiến đấu nhanh chóng, Tang Thiết Tư đã đem đại đa số tạp tu cấp bảy xếp thành một đội, từ tình huống hiện tại mà xem thì quyết định của hắn cực kỳ chính xác.
‘Không được! Chúng ta không chịu nổi hỏa lực đối phương! Thế nào mà đám người này lại có nhiều tạp tu cấp bảy đến vậy!” Thủ lĩnh đám tạp tu không nhịn được mắng to, nổ mạnh liên tiếp vừa rồi khiến hắn đầy mặt bụi, làm cho hắn hầu như không thở được. Hắn co đầu rụt cổ ở phía sau công sự phòng ngự, ngay cả đầu cũng không dám ló ra ngoài dò xét, cho dù chính hắn cũng là tạp tu cấp bảy. Hắn quay sang đội phó bên cạnh quát: “Chi viện! Ta muốn chi viện. Gọi chi viện nhanh lên.”
Tên đội phó gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt như sắp khóc: “Liên lạc không được! Tất cả thông tin tạp đều không sử dụng được.”
“Mẹ kiếp!” Thủ lĩnh đám tạp tu ngồi bệt xuống đất. Bạo đạn, mưa lửa hòa trộn công kích chuẩn xác tạo thành một cái lưới lớn, khiến hắn đột nhiên cảm thấy mình như con mồi trong lưới không thể nhúc nhích phản kháng tìm đường sống. Thực lực hai bên hoàn toàn chênh lệch, hắn có thể ngồi vào vị trí này, tự nhiên không phải là ngốc. Hành động lần này của Đông vệ rõ ràng là âm mưu đã được bố trí sắp đặt từ trước, bọn họ đối với vị trí phòng thủ kho hàng nắm rõ như lòng bàn tay. Bọn họ công kích vô cùng chuẩn xác, tạp tu phe mình còn chưa kịp lộ diện, đã bị chôn sống trong đống đổ nát.
“Làm sao bây giờ? Các huynh đệ đã không mấy người còn thở được.” Tên thủ hạ dưới tay nuốt nước bọt một cách khó khăn lo lắng dò hỏi.
“Đầu hàng chứ sao.” Ngay khi thủ lĩnh vừa nói ra lời này, nhất thời tất cả các tạp tu thở phào một hơi. Bọn họ không muốn chết trong cuộc chiến tại kho hàng tòa thị chính.
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, chiến đấu liền chấm dứt. Tang Thiết Tư tiếp quản việc quản lý kho hàng. Vật tư bên trong phong phú khiến Tang Thiết Tư ngất ngây vui sướng. Tiếp theo đó, thừa dịp mọi người trong thành còn chưa kịp phản ứng, đội tạp tu kiến trúc liền bắt tay vào xây dựng công sự phòng ngự, để nơi đây trở thành căn cứ tạm sau này. Mà khi hai đội khác đã hoàn thành nhiệm vụ trở về, làm cho năng lực phòng vệ được tăng cường một lần nữa. Lúc này, tin đồn đã nhanh chóng lan khắp cả thành phố.
@#$%^&
“Không thể nào!” Từ trong khiếp sợ, Trần Mộ dần khôi phục lại sự tỉnh táo nói: “Chúng ta bây giờ tạm coi là tiếp quản Môn Đức sâm bảo. Đây chỉ là một cái thị trấn nhỏ, lực lượng không đáng kể. Chỉ với hai người chúng ta cùng đi đối phó bọn họ thì không có bất cứ cơ hội nào.”
“Chúng ta có thể ám sát hắn, với thực lực hai người chúng ta thì phần thắng rất lớn.” Mặc dù không nhìn được vẻ mặt Trát Lạp nhưng sự quật cường đã hết thảy bộc lộ trong mắt của nàng.
“Ám sát?” Trần Mộ bình tĩnh nhìn nàng hỏi: “Ngươi biết hắn ở chỗ nào không? Ngươi biết bố trí phòng ngự của bọn chúng không? Ngươi biết làm cách nào để đến gần được hắn không? Ngươi biết làm cách nào để chạy thoát khỏi vòng vây của bọn chúng không? Chúng ta hoàn toàn không biết gì cả. Thông tin tình báo cũng không đủ, chúng ta sẽ không có cách nào lập ra kế hoạch.”
Trát Lạp trầm mặc, nàng biết Trần Mộ nói rất đúng. Nàng rời Bách Uyên phủ nhiều năm như vậy, nơi này đến giờ biến hóa như thế nào, nàng hoàn toàn không biết. Nhưng vừa nghĩ đến hình ảnh người thân chết thảm, hốc mắt nàng lại đỏ.
Liếc nhìn Trát Lạp với ánh mắt sâu sắc, Trần Mộ đột nhiên nói: “Chúng ta cứ tới đó trước đã vậy, rồi ẩn nấp ở ngoài phạm vi của người Hắc Uyên chậm rãi tìm hiểu thông tin, tìm kiếm cơ hội.”
Trát Lạp ngẩn ra, khuôn mặt ngước lên nhưng chỉ thấy bóng lưng Trần Mộ.
“Đi thôi.” Trần Mộ cũng không quay đầu mà bỏ lại một câu.
Hai người vốn định lẳng lặng mà đi, nhưng không nghĩ tới An Đức Liệt lại vừa đúng lúc chạy tới gặp bọn họ nói lời tạm biệt.
“Ngươi chuẩn bị rời khỏi nơi này” Trần Mộ hỏi, dưới cách nhìn của hắn, An Đức Liệt là một tên năng lực không tồi, có thực lực không kém, lại hiểu nhân tình thế thái, biết cân nhắc tình thế.
“Đúng vậy đại nhân.” An Đức Liệt cẩn thận trả lời
Trần Mộ suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: “Chúng ta cũng đang chuẩn bị rời khỏi nơi này, không bằng chúng ta kết bạn mà đi?”
An Đức Liệt đầu tiên là ngẩn ra, chợt sắc mặt khẽ biến trong lòng thầm hô: Không ổn! Trời ơi, cùng hai sát thần đồng hành, vạn nhất chẳng may chọc bọn họ tức giận, mạng nhỏ của chính mình chẳng phải là bảo chết là chết sao. Hắn trong lòng thầm tính toán, ánh mắt khẽ liếc về phía Trần Mộ. Hắn muốn nhìn một chút Trần Mộ nói lời này đến tột cùng là nghiêm túc hay là nói đùa . Ánh mắt ngước lên đúng lúc Trát Lạp bên cạnh Trần Mộ ánh mắt lạnh như băng đang khóa chặt hắn. An Đức Liệt trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Thế nào? Ngươi không muốn sao?”
Lời Trần Mộ vừa dứt, An Đức Liệt liền thấy được sát khí lóe lên rồi biến mất trong mắt Trát Lạp. Tim của hắn tựa như đột nhiên bị một bàn tay bóp mạnh một cái, tự nhiên sinh ra cảm giác khó thở vô cùng. Chọc giận kẻ phi nhân tính trước mắt thật không biết sẽ có kết quả gì, hắn không khỏi rùng mình một cái vội vàng lắc đầu: “Không không.. hết sức vinh hạnh, hết sức vinh hạnh.”
Thấy đối phương hài lòng gật đầu: “Vậy là tốt rồi. Ta cũng không thích ép buộc.” An Đức Liệt liền khóc trong lòng: ‘cái này gọi là không thích ép buộc sao.’ Hắn hiện tại hối hận không thôi, chính mình lúc nãy chạy tới chào từ biệt để làm gì chứ. Vừa nghĩ tới mình sắp phải thật tâm hầu hạ hai kẻ siêu cấp hung đồ giết người không nháy mắt, hắn liền cảm thấy cuộc sống sau này của hắn u ám như cái tiền đồ chị Dậu.
Trát Lạp an tĩnh đứng ở bên người Trần Mộ nàng rất ít nói chuyện, cơ hồ không có dị nghị. Người không biết rõ sẽ nghĩ nàng tựa như một con mèo con ngoan ngoãn. Nhưng trong mắt An Đức Liệt, nữ nhân có vóc người yêu mỵ kia chính là đệ nhất ma quỷ ở địa ngục!
Bọn họ lặng lẽ rời khỏi Môn Đức sâm bảo mà không ai phát hiện.
…
Trần Mộ đột nhiên phát hiện tượng kỳ quái, khi có người nhìn thấy họ trên đường đều là mặt cắt không còn giọt máu, thét lên chói tai rồi cướp đường mà chạy. Có lần một thương đội gặp phải bọn họ, mọi người không thể ngờ lại vứt bỏ tất cả hàng hóa, ầm ầm tứ tán mà chạy, thấy vậy Trần Mộ trợn mắt há hốc mồm.
“Bọn họ làm cái gì vậy?” Trần Mộ chỉ vào đống hàng hóa chất như núi mà hỏi An Đức Liệt.
An Đức Liệt liền giải thích bọn họ khiếp sợ uy danh của đại nhân, quá mức kinh hãi mà chạy trốn. Trong lòng hắn nhầm nhủ, mắt mù hay sao mà lại không trốn? Muốn bỏ mạng sao? Nghĩ tới hoàn cảnh chính mình trong lòng hắn liền buồn bực. Bọn người kia còn có thể trốn chạy, nhưng đáng thương chính mình ngay cả trốn cũng không dám.
"Uy danh?” Trần Mộ nhíu mày, “Bọn họ nhận ra chúng ta sao?” Đối với lời giải thích này hắn tương đối hoài nghi, chính mình cùng Trát Lạp vừa mới từ Bách Uyên đi ra, những người này như thế nào có thể nhận biết được?
Ngươi còn giả bộ sao? An Đức Liệt trong lòng khinh bỉ, nhưng là trên mặt vẫn nghiêm túc nói: “Đại nhân tiêu diệt đám cướp Cửu Vĩ, hiện giờ thanh danh đại chấn, bọn họ tự nhiên nhận ra.”
"À há.” Trần Mộ gật đầu nguyên lai là chuyện này. Bất quá, hắn rất nhanh lại nhíu mày, đối với hắn cùng Trát Lạp, nổi danh cũng không phải là chuyện tốt. Đột nhiên nhớ tới một chuyện hắn hỏi: “Bọn họ sao lại nhận ra?”
“Trang phục trên người hai vị đại nhân rất dễ dàng nhận ra.”
“Trang phục?” Trần Mộ cúi đầu nhìn chính mình một chút, có chút khó hiểu nói: “Có gì chướng mắt sao?” Trên người hắn chỉ mặc trang phục nhu khách thông thường, không có gì đặc thù cả.
" Rất nhiều.” An Đức Liệt hết sức thành thật mạnh mẽ đáp.
Trần Mộ nhìn về phía Trát Lạp, Trát Lạp lạnh lùng nói “Ta vẫn mặc như vậy.”
An Đức Liệt ngay cả khí lực trợn mắt cũng không có. Được rồi, chúng ta phải thừa nhận cách nghĩ của cao thủ cùng chúng ta là không giống nhau. Nhưng khi hắn nhận ra ánh mắt Trần Mộ rơi vào thân mình, lại còn có ánh mắt Trát Lạp lờ mờ bất thiện, hắn lập tức xốc lại tinh thần.
“Vũ khí trên người hai vị đại nhân quá mức cao cấp.” Hắn cân nhắc một chút nói: “Vô luận là món vũ khí nào cũng đều là vật báu vô giá. Có thể đồng thời mang theo nhiều vật báu vô giá như vậy, trừ bỏ hai vị đại nhân không còn ai khác.”
Nhìn các loại vũ khí trên người Trần Mộ, ánh mắt hắn ý tứ đánh giá không ngớt. Nhất là mấy cái Yên Liên Nhận Diệp thuẫn, đối với kẻ xuất thân Thuẫn Nhận lưu như hắn mà nói, là vũ khí mà trong mơ hắn cũng cầu mong cùng cực.
" Vật báu vô giá.” Trần Mộ có chút buồn cười mà chỉ vào vũ khí trên người. Mấy thứ này đều là tại ở sâu trong Bách Uyên hắn tìm được một ít tài liệu chế tạo mà thành, vốn chỉ là phòng bị năng lượng tạp không đủ dùng, mấy loại tạm thời sử dụng này không ngờ tương đối tiện tay nên giữ lại. Trát Lạp cho tới bây giờ không nói với hắn đây là vật báu vô giá, hắn lại nhìn về phía Trát Lạp.
"Chỉ là vũ khí tốt.” Trát Lạp bình tĩnh nói, tiếp theo bổ sung một câu: “Anh trai ta cũng có.”
An Đức Liệt trong lòng lập tức nghiêm nghị, hắn đột nhiên ý thức được, Trát Lạp lai lịch có thể cực kì bất phàm. Qua hai câu nói vừa rồi, hắn phán đoán ra Trát Lạp có thể có xuất thân rất cao quý. Chỉ có nhân tài có xuất thân cao quý mới có thái độ lạnh nhạt thế này với bảo bối.