Vào lúc này , một người con gái đeo mạng che mặt bước vào phòng khách.
“Đã để ngài đợi lâu”. Thanh âm ôn nhu dịu dàng nhẹ nhàng thanh thoát, chỉ là một câu nói hết sức bình thường nhưng lại làm cho người khác không thể không chú ý tới nàng được.
Mạng che mặt màu đen sáng bóng khiến ngay cả ánh mắt lợi hại như Trần Mộ cũng không cách nào nhìn xuyên thấu được. Chiếc áo khoác ngoài màu tím được nàng mặc trên người đã hoàn toàn làm nổi bật lên thân hình thon thả của nàng. Dưới cổ lại lộ ra một đoạn phấn trắng như tuyết, làm toát lên sức hấp dẫn chết người, tỏa cốt(1) thì tinh xảo xinh xắn, làm cho ánh mắt kẻ khác không thể nào rời đi được.
Đây là một người đàn bà làm cho người khác không cách nào kìm hãm được mà sinh ra vô số mơ mộng viễn vông.
Ngay cả Trần Mộ cũng lộ ra một chút thất thần, quả thật là hiện tượng cực kỳ hiếm thấy đối với hắn. Đột nhiên Trần Mộ hít một hơi thật sâu, tâm trạng liền thanh tỉnh trở lại. Qua những ngày khổ chiến vừa rồi, tâm trí của hắn đã thêm phần kiên nghị đến mức khó dao động. Phát hiện tình hình của bản thân không xong, hắn liền làm ra vài cử động và điều chỉnh.
Nhìn thấy hành động điều chỉnh của Trần Mộ, một tia tán thưởng thích thú từ sau tấm màng đen lộ ra. Nàng đã từng gặp qua vô số người, người đàn ông trước mắt mặc dù tướng mạo xấu xí vô cùng nhưng kiểm soát cảm xúc cực tốt, khí thế kinh người. Khi nàng vừa mới tiến vào, trong khoảnh khắc nam nhân xấu xí trước mặt xuất hiện một chút bối rối, nhưng hắn rất nhanh đã điều chỉnh lại, ánh mắt một lần nữa lại khôi phục như thường. Từ đó mà suy, người này đầu óc tỉnh táo và kiểm soát hành vi của mình rất tốt.
“Không có gì”. Trần Mộ nhìn chằm chằm vào khăn che mặt của đối phương và hỏi: ”Cô là chủ nhân của hãng buôn này ư?”
Dường như không để ý thấy nét cảnh giác trong mắt Trần Mộ, cô gái kia hơi nghiêng người xuống, phủi phủi mấy cái rồi mới chịu ngồi xuống: “Không sai, ngài có thể gọi ta là Tink.”
Màu tím của áo khoác, màu đen của khăn che mặt, chiếc cổ trắng muốt đại biểu cho vẻ thần bí và mê hoặc, còn tư thế ngồi thẳng tắp như tượng biểu thị rõ ràng vẻ nghiêm nghị bất khả xâm phạm. Điều này làm cho Trần Mộ hết lần này tới lần khác không khỏi sinh ra một cảm giác: người phụ nữ này, ngồi ở đây, quả là phong tình.
Người phụ nữ trước mặt, không phải là nữ nhân đẹp nhất mà Trần Mộ đã từng thấy nhưng phong cách khá riêng biệt, có thể dễ dàng phân biệt với nữ nhân khác.
Bất quá, Trần Mộ đối với nữ nhân cũng không biết nhiều lắm. Nếu như để cho hắn dựa đại khái vào tư thế ngồi để phán đoán tính cách đối phương thuộc loại nào , như thế thì hoàn toàn không thể tin tưởng được.
“Không biết nên xưng hô với tiên sinh như thế nào đây?” Phía sau cái khăn che mặt phát ra âm thanh giống như ma âm dụ dỗ, mang theo vài phần thản nhiên và mùi vị ngọt ngào.
“Kiều Nguyên.”
Trần Mộ mặt lạnh như tiền, nữ nhân trước mặt không phải là một nhân vật đơn giản, hắn không khỏi đề cao cảnh giác. Cái tên Kiều Nguyên này là do Ba Cách Nội Nhĩ chọn cho hắn. Trong cả căn cứ, chỉ có cái tên này mới khiến hắn cảm thấy hứng thú.
“Thì ra là Kiều tiên sinh.” Tinh nghiêng người bày tỏ sự tôn kính, rồi mang theo vài phần tò mò hỏi tiếp: “Không biết là Kiều tiên sinh từ đâu tới đây? Có thể liệp sát vượn Nam Tuyết và hươu Tuyến Giác Ban. Thực lực của Kiều tiên sinh thật sự là cường đại a.”
“Không thể trả lời”. Trần Mộ thần sắc lạnh lùng, mi mắt khép nhỏ lại.
Chuyện này là do Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình sau khi thảo luận mới đưa ra phương thức hành động. Bất luận ngụy trang như thế nào, lai lịch về thân phận của hắn lúc nào cũng là một vấn đề. Với thực lực của bọn họ lúc đó, căn bản không có cách nào tạo ra một thân phận hoàn mỹ vô khuyết đến mức không làm cho người khác hoài nghi. Thay vì như thế, chẳng bằng cứ trực tiếp ngụy trang thành một tên cao thủ tính tình kiêu ngạo. Người đời thích đoán già đoán non, tất sẽ điều tra thêm. Nhưng chỉ cần Trần Mộ kín tiếng không cho cơ hội, tất sẽ phải chấp nhận là tính của hắn như thế.
Tinh nhạy bén dị thường. Lập tức hiểu rõ rằng cái vấn đề này sẽ khiến cho đối phương không vui, nên áy náy xin lỗi: “Là do Tinh đã quá mạo muội. Cái lô hàng kia của Kiều tiên sinh, tệ hãng chúng tôi cảm thấy hết sức hứng thú, không biết Kiều tiên sinh có nguyện ý từ bỏ những cái mình yêu thích hay không?”
Tiếp xúc không bao lâu, nàng đã đại khái nắm bắt được tính cách của vị nam tử vô cùng xấu trai trước mắt. Tính tình kiêu ngạo nhưng hành vi lại tỉnh táo và có kiểm soát. Đối phó với dạng nhân vật như vậy, nói đông nói tây thật không có giá trị, chỉ nói lời ngay ý thẳng mới đúng khẩu vị của hắn.
“Giá cả bao nhiêu?” Trần Mộ trả lời không một chút dây dưa lòng thòng.
Tink mừng húm trong lòng. Quả nhiên, mình phán đoán thật chính xác.
“Kiều tiên sinh trước hết cần phải để cho Tink xem hàng hóa một chút để phán đoán chứ.” Tink cắn răng cười khẽ .
“Ồ”. Mí mắt Trần Mộ không hề nhướn lên, bàn tay hướng về một bên. Dễ dàng cầm lấy kiện hàng trên người ném lên trên bàn. Khi vừa thả lên trên bàn, ngay cả cái bàn được chế bằng hợp kim cũng phải run lên. Tink trong lòng thất kinh, gói hành lý nặng như thế, khí lực phải rất lớn.
Trần Mộ dùng ngón tay khẽ chạm vào chỗ gút bằng dây mây trên túi hành lý một cái, dây mây liền bị cắt đứt thành 2 đoạn. Làm xong việc này, một lần nữa hắn lại quay trở lại ghế sô fa , mắt cũng chỉ mở một nửa.
Nhìn lướt qua vết cắt dây mây bóng loáng, Tink trong lòng trầm ngâm. Vừa rồi nàng căn bản không có phát hiện ra Trần Mộ dúng vật gì để cắt đứt dây mây. Phải biết rằng, loại dây mây già to như ngón cái này dẻo dai dị thường. Quan trọng ở chỗ, nàng không hề nhận ra chút năng lượng dao động nào cả.
Chiếc túi màu đen được đưa đến cánh tay của nàng, làn da trắng mịn màng nổi bật trên túi tơ đen sáng bóng, bàn tay hết sức nhỏ gọn, thon dài, tao nhã giống như tác phẩm hoàn mỹ nhất của nghệ thuật gia.
Đang lúc nhắm nữa con mắt đột nhiên Trần Mộ nghe được tiếng hít thở tựa hồ trở nên gấp gáp của đối phương , nhưng chỉ sau mấy giây, đối phương liền khôi phục như thường. Xem ra, dường như thu hoạch của bản thân có lẽ đã làm cho đối phương bị dọa đến hoảng sợ a. Ý nghĩ của Trần Mộ có chút vu vơ.
“Những đồ vật này tệ hãng đều muốn mua cả.” Tink quyết định cực kỳ gọn gàng.
“Ồ.” Trần Mộ đáp lại khá thờ ơ.
“Đây là danh sách những hàng hóa được mua cùng với ghi chép về việc bán chúng. Hàng hóa của ngài có giá trị nhất là ba thứ, một là da lông của vượn Nam Tuyết, tiếp theo là sừng của hươu Tuyết Giác Ban, còn lại là bốn cái vuốt của kỳ đà tuyết.” (2)
Kỳ đà tuyết? Ánh mắt của Trần Mộ cuốn theo những động tác của bàn tay ưu nhã đang tiếp xúc với bốn cái móng vuốt giống như thủy tinh. Hắn nhớ lại chuyện xảy ra, đó chỉ là bốn cái móng vuốt trên mình một con con kỳ đà lớn màu trắng. Con kỳ đà to lớn này có thể phóng thích năng lượng toa, nó đã làm cho Trần Mộ phải động tay chân một phen. Trăn, rắn kỳ đà đều là loại động vật máu lạnh, theo kiến thức tổng quát của hắn, bọn nó căn bản không cách nào sinh tồn trong tuyết địa. Thật không ngờ thế mà lại gặp con kỳ đà lớn có lớp da phòng ngự cực kì kém cỏi này. Không có thứ gì giá trị, cuối cùng Trần Mộ chỉ thấy bốn cái móng vuốt giống như thủy tinh của nó có chút khác lạ, liền đem cắt lấy. Quả không nghĩ tới, bốn cái móng vuốt kia cũng là đồ vật tốt.
“Trừ da lông của vượn Nam Tuyết đã bị tổn thương, các thứ khác phẩm chất đều hết sức hoàn hảo. Cửa hàng chúng tôi nguyện ý thu mua với giá cao hơn thị trường 20%, tất cả hàng hóa tổng cộng là 250 triệu Âu Địch, ngài thấy thế nào?” Tink cung kính hỏi.
Cái giá này nằm ngoài dự liệu của Trần Mộ, chả lẽ dạo này làm tạp tu cũng thuận lợi như thế sao? 250 triệu Âu Địch! Đối với hắn bây giờ mà nói, cũng không tính là lớn, nhưng đối với một vị tạp tu mà nói, số tiền này tuyệt đối làm nhiều người động lòng.
“Ừ. Tốt.”
Sự bình tĩnh của Trần Mộ đã làm cho Tink có chút ngỡ ngàng, nàng quan sát trên mặt hắn, nhìn không thấy tới nửa phần mừng rỡ.
250 triệu Âu Địch a! Đối phương lại có thể thong dong như thế? Chẳng lẽ…
Tâm tư Tink thay đổi thật nhanh, vừa phân tích về các tin tức ẩn chứa trong các thông tin, vừa nói: “Mời Kiều tiên sinh chờ trong chốc lát, đám thủ hạ đang chuẩn bị tiền. Không biết Kiều tiên sinh muốn chuyển khoản, hay là làm tiền tạp.”
“Làm cho tấm tiền tạp khác.”
“ Là ghi tên hay là không ghi tên vậy?” Tink hỏi tiếp
“Không ghi tên.”
Đại não Tink xoay chuyển thật nhanh, xem ra vị Kiều tiên sinh này hết sức không muốn bại lộ thân phận của mình, nói không chừng cái tên Kiều Nguyên này cũng là giả. Nhưng mà đối diện với một số tiền lớn như thế kia vậy mà Kiều Nguyên còn không ghi tên lên tiền tạp, như vậy cũng phản ánh được hắn tự tin với thực lực của bản thân.
“Dạ , không có vấn đề gì. Chỉ là ngài có thể phải chờ trong chốc lát.” Tink hướng về Trần Mộ cười nói, tiếp đó mở ra thông tấn khí, thấp giọng phân phó thuộc hạ đi làm.
Làm xong hết các việc, Tink lại ngồi xuống nhẹ nhàng châm trà cho Trần Mộ.
“Ở cái địa phương nhỏ này thật sự kiếm không ra đồ gì tốt để chiêu đãi ngài, khiến ngài chê cười rồi. Đây là Lan Thanh trà của nhà trồng được, không có danh tiếng gì, nhưng tôi thích nhất nó ở chỗ tươi mát, trang nhã. Gặp được khách quý cũng thường hay liều lấy ra để đánh giá một phen.”
Mạng đen tay trắng, nhấc lên một chén trà trắng như tuyết, đưa tới trước mặt, tay còn lại vén một góc mạng che. Chiếc cằm so với chén trà còn trắng trẻo hơn nhiều, môi son đỏ thẫm, nhẹ nhàng chạm vào chén trà tạo thành một bộ tranh tuyệt mỹ. Ánh mắt của Trần Mộ vừa nhìn tới đến liền lẩn tránh ngay. Mị lực như vậy, ngay cả hắn cũng có chút ăn không tiêu.
“Trà ngon.”
Trần Mộ trả lời một cách ngắn gọn. Trước khi ra đi, Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình đã phân tích đặc điểm thân phận mới cho hắn. Lời nói phải ngắn và đơn giản. Lời ít lời thì sẽ ít mở miệng, như vậy có thể giảm bớt sai lầm. Còn khi làm việc phải có khí phách, gặp chuyện không được giấu thực lực bản thân. Tính tình không thể quá tốt, nhìn thấy không vừa mắt là quất ngay.
Trong ba điểm này, Trần Mộ cảm thấy phù hợp với đặc điểm bản thân mình nhất là điểm một. Hai điểm còn lại, hắn chỉ còn nước là không ngừng thử nghiệm.
Tink nhẹ nhàng cười một tiếng, tự nhiên hỏi: “Không biết Kiều Tiên sinh ở lại thành phố Trát Nhĩ Kiền trong bao lâu vậy?”
“Không quá chín.” Câu trả lời của Trần Mộ so với không trả lời cũng không khác nhau là mấy.
“Kiều tiên sinh thực lực xuất chúng, là tạp tu lợi hại nhất ta từng thấy qua. Không biết có thể bàn một việc làm ăn được không?” Tink đặt chén trà xuống, ngồi thẳng thân mình nghiêm mặt nói.
“Làm ăn chuyện gì?” Trần Mộ nheo nheo mắt, mặt không biểu tình hỏi.
“Tink muốn thuê Kiều tiên sinh trong mười ngày. Trong khoảng thời gian này, Kiều tiên sinh chỉ cần cam đoan về an toàn của bản thân ta, cam đoan ta không chịu sự quấy rầy nào. Công việc bên ngoài đã có tạp tu của công ty không dám làm phiền tiên sinh Chỉ là hy vọng , nếu gặp cao thủ, xin Kiều tiên sinh ra tay trợ giúp. “ Tink nghiêm mặt nói: “Mười ngày! Qua khỏi mười ngày, tiên sinh có thể rời đi, thù lao là một ngày 100 triệu, ý ngài thế nào ?”
Một ngày 100 triệu! Trần Mộ trong lòng sợi hãi, nữ nhân này chi thật là bạo tay.
“Chẳng lẽ quý hãng đắc tội với đại nhân vật gì đó sao?” Trần Mộ vẫn lạnh như tiền. Thù lao càng cao nguy hiểm càng lớn, đây là chân lí không bao giờ sai. Huống chi bây giờ hắn cũng không thiếu tiền, không cần vì 1 tỷ mà bất chấp mạo hiểm.
Trong lời nói của Tink toát lên một tia khổ tâm: “Không dám giấu diếm tiên sinh, nhị công tử của tập đoàn Nam Tinh trong một lần vô tình nhìn thấy hình dáng của Tink, liền một mực tìm mọi phương pháp để chiếm được Tink. Khi ba còn khỏe hắn thế nào cũng không dám càn rỡ. Một tháng trước, ba đột nhiên bị bệnh nặng, đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh.”
Nói đến đây, giọng nói Tink trở nên buồn bã, làm tan nát lòng người.
“Tink đành phải bước ra thay thế, ai ngờ hắn lại xúi giục mấy vị ủy viên hội đồng quản trị hãng bức ép Tink. Tink tất nhiên không nghe theo. Theo tin tức gần đây nhất, đối phương rất có khả năng sử dụng vũ lực. Tink hoảng hốt quá liền hướng một vị tiền bối trong nhà cầu cứu. Nhưng để tới được đây vị tiền bối này ước chừng cần khoảng mười ngày. Ta chỉ cầu xin tiên sinh bảo vệ bình an cho Tink trong mười ngày!”
Giọng Tink nghẹn ngào, nàng nhẹ nhàng cúi người hướng về Trần Mộ cầu bái.
(1): xương quai xanh/xương đòn, nằm dưới cổ và phía trên ngực. Hình như có bầu thì xương quai xanh mới trông hấp dẫn.
(2) Nguyên bản: Tuyết tinh mãng, nhưng trăn rắn làm gì có chân, rắn có chân là thằn lằn nên đổi thành kỳ đà tuyết.