Trong bóng đêm gió lạnh thổi từng cơn, Tiểu Man mờ mịt đứng yên, chung quanh không có một bóng người. Rất nhiều tạp tu đang hướng bên này tới gần, có thể nghe rõ ràng tiếng rít do tốc độ cao phi hành của bọn họ.
Một làn bụi mù do vụ nổ gây ra tràn ngập trong không khí. Nếu như không có làn bụi mù này nàng sẽ hoài nghi chuyện vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng?
Tên kia sao lại thoái lui?
Tiểu Man cứ ngẩn ngơ tự hỏi, tại sao vào thời khắc cuối cùng, đối phương đột nhiên lại bỏ đi. Tay đối phương đã đặt trên cổ của mình, với lực lượng kinh người hắn chỉ cần lắc nhẹ là mình sẽ chết với xương cổ vỡ nát giống như vết thương mà họ nhìn thấy trên người đồng bạn lúc trước.
Đối phương không có bất cứ lý do gì bỏ qua mình. Nàng còn nhớ rõ khi hắn áp sát, trong ánh mắt lộ ra luồng lạnh lùng thấu xương lộ rõ ý quyết thắng và hắn không phải là người dễ dàng dao động.
Sẽ không kì lạ nếu nàng bị giết hay bị bắt. Nhưng đối phương bỏ đi không lưu luyến. Điều này làm cho nàng hết sức ngạc nhiên, không ai tới lúc chiến thắng lại bỏ đi, hơn nữa còn là cao thủ ý chí kiên định!
Tại sao? Nàng vẫn không ngừng tự hỏi.
Nhìn quanh bốn phía, đối phương đã sớm biến mất, Tiểu Man rốt cuộc trầm tĩnh lại. Trận chiến thật nhanh chóng, nhưng lại kịch liệt và hung hiểm nhất mà nàng gặp phải kể từ lúc xuất sư. Từ đầu đến cuối luôn lâm vào thế hạ phong. Bị đối phương áp chế đến thở không nổi.
Đối phương dù là kỹ xảo hay chiến thuật đều quỷ dị khó dò. Mười giây trước nàng không cảm thấy khẩn trương, nhưng khi nguy cơ được giải trừ, sự mệt mỏi dâng lên, nàng mới phát hiện toàn thân bủn rủn vô cùng, không có nổi nửa điểm khí lực.
- Ngươi không sao chứ?.
Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm chói tai nhưng nồng đậm ân cần. Là Đến Quả đại ca! Tiểu Man run lên và cảm thấy trong lòng ấm áp.
- Không có việc gì.
Tiểu Man miễn cưỡng tươi cười.
Đến Quả cảnh giác nhìn thoáng qua chung quanh. Hạ giọng nói:
- Chúng ta đi.
Những tạp tu đang chạy tới đã nhìn thấy thân ảnh của họ
- Ngươi dẫn ta.
Tiểu Man cười khổ.
Đến Quả hơi kinh ngạc nhưng không nói gì. Nắm tay Tiểu Man hướng lên không bay đi. Những tạp tu đuổi tới thấy bọn họ muốn chạy, vội vàng hô hoán đuổi theo.
Đến Quả hơi nhếch miệng thoáng cười, sau mặt nạ kim loại màu bạc tràn ngập lạnh lẽo cùng nồng đậm ý trào phúng. Không thấy hắn làm động tác gì, tốc độ lập tức tăng mau, nhanh chóng tách xa đám tạp tu. Trên tay kéo theo một người, đối với hắn như không hề ảnh hưởng.
Những tạp tu chạy tới đâu có dễ dàng bỏ qua lập tức đuổi theo.
Trong một ngách nhỏ nơi vừa mới phát sinh chiến đấu, một thân ảnh cuộn tròn trong bóng tối. Bóng đêm vốn đã dày đặc, mà chỗ góc càng âm u, dù đến gần cũng khó thể phát hiện. Đám tạp tu đều vội vàng truy đuổi Đến Quả cùng Tiểu Man, không ai phát hiện nơi này còn có một người là Trần Mộ.
Trong bóng tối. Hắn cắn chặt răng, nét mặt biến dạng vì dùng sức quá độ. Hắn cố nén chịu sự thống khổ kịch liệt , mồ hôi tuôn khắp mặt hình thành một mảnh dài hẹp uốn lượn như con sông nhỏ. Dưới lớp da tay lộ ra ngoài quần áo dường như có con vật gì đó nhúc nhích. Nhìn qua đáng sợ đến cực điểm.
Tới bây giờ, Trần Mộ mới dám phát ra một tiếng rên đau đớn cực trầm. Như từ lồng ngực trào lên thoát qua kẻ răng. Hắn co quắp thân thể, cả người không ngừng run rẩy. Hắn kiệt lực chịu đựng cơn đau kinh người như thủy triều đánh sâu vào tâm khảm.
Hiện tại, một đứa bé cũng có thể giết hắn dễ dàng.
Hắn không còn sức để suy nghĩ, dù là lột da rút xương cũng không thể đau đớn hơn cơn đau hắn đang phải chịu đựng, chỉ còn cách là ngất xỉu. Nhưng hắn không dám, ở nơi này mà ngất xỉu đi, so với chết không có gì khác nhau. Hơn nữa theo kinh nghiệm lần trước, cơn đau đớn không thể ngăn cản, nhưng cũng không quá lâu, chỉ cần mình chịu đựng cho qua......
Chịu đựng! Nhất định phải chịu đựng!
Trong đầu, chỉ có một ý nghĩ này!Dưới khuôn mặt vặn vẹo và đồng tử trống rỗng thất thần, chỉ còn là một niềm tin chất phác.
Trần Mộ cảm thấy mình như một cây trúc bị đè nén đến cực hạn, lúc nào cũng có thể bị gãy rời. Thời gian thong thả trôi qua hắn như không cảm thấy hô hấp của chính mình.
Khi ý thức hắn dần dần trở lại, hắn chỉ thở phào nhẹ nhõm chứ không có chút gì vui sướng,!
Rốt cuộc cũng trôi qua!
Ánh mắt hắn hiện lên nét sầu lo. Lần phát tác này thời gian tựa hồ dài hơn lần trước rất nhiều,. Nhưng là bởi vì không nhớ rõ, hắn cũng không chắc lắm, chỉ mong mình phán đoán sai?
Kiểm tra thân thể một lần, trừ mấy vết thương khi chiến đấu, không có dị trạng gì khác. Hắn không khỏi cười khổ nghĩ đến sợi tơ xanh ở sâu trong thân thể của hắn,. Nó phát tác không theo quy luật, không dấu hiệu. Lần trước phát tác đã khá lâu nên hắn cũng không ngờ đến nó bất ngờ lúc này.
Nó phát tác khi hắn vừa định bắt giữ nữ tạp tu nọ,! Trần Mộ biết tiếp sau đó sẽ là chuyện gì, nên hắn không chút do dự vội vàng thối lui!
Tham lam hít từng hớp không khí ban đêm mát lạnh vào phổi, tinh thần hơi rung lên. Do vừa bị hành hạ chết đi sống lại nên đối với kết cục trận chiến cũng không tiếc nuối nhiều. Thoát khỏi sự đau đớn như vậy có điều gì đánh đổi được hơn?
Hắn xác định là phải nhanh chóng tìm cách giải quyết nó! Còn cái gì Trung Châu tập đoàn, cái gì thần bí tổ chức, tạm thời hãy gạt qua một bên!
Nếu như cơn đau này còn trở lại, Trần Mộ sợ mình phát điên mất! Nó đau vào tận xương cốt ,không thể ngăn cản, ngay cả ý thức cũng bị đánh tan, cơn đau tiếp nối từng cơn, hắn không muốn tái lập chuyện này!
Nhưng nếu như không tìm được cách giải quyết, chắc chắn nó sẽ còn phát tác, mặc dù chưa biết là lúc nào. Càng huống chi. Lần này là may mắn, nếu như đối phương không quá sợ hãi, mà truy đuổi ngay sau đó, hôm nay hắn nhất định mất mạng thì còn có gì nguy hiểm hơn?
Hắn chưa muốn chết.
Suy nghĩ thông suốt, từ trong bóng tối hắn chậm rãi đứng lên. Thân thể lại hoàn hảo và tràn ngập sức mạnh tựa hồ như chưa bao giờ bị đau đớn ảnh hưởng lần nào.
Khi Trần Mộ trở lại Thiên Cánh, bộ dáng của hắn khiến Lô Tiểu Như kinh hãi. Nàng không tin tự hỏi xảy ra chuyện gì? Nàng không nghỉ Tiểu Man có thể khiến cho Trần Mộ chật vật, khẳng định là xảy ra chuyện khác! Nhưng thấy Trần Mộ không có ý nói đến, nàng chỉ đành in lặng.
Với thực lực của mình Đến Quả rất dễ dàng thoát khỏi đám người phía sau. Sau khi di chuyển một vòng lớn, xác định phía sau không có người theo bám, Đến Quả mới mang theo Tiểu Man trở lại chỗ Hồ Tử.
Thấy bộ dáng hai người Hồ Tử cả kinh:
- Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Đến Quả cẩn thận dìu Tiểu Man tới trên ghế sa lon.
Tiểu Man cười khổ:
- Hôm nay lại gặp phải tên lần trước, đánh nhau với hắn một trận.
Nàng nhận ly nước hoa quả Hồ Tử đưa qua.
- Tên mang mặt nạ quỷ?
Hồ Tử động dung, chuyện lần trước của Tiểu Man khiến cho bọn họ rất chú ý. Hồ Tử là người phụ trách khu vực này, thời gian này hắn cũng hết sức thu thập tin tức, nhưng tới giờ hiệu quả hầu như không có gì.
Hắn giật mình là có lý do. La Dữu thành cũng không quá rộng lớn, Tạp tu có thể đánh ngang tay Tiểu Man đều có danh tính, tỉ như Thiết Giáp chết dưới tay Đến Quả. Hồ Tử nắm khá chi tiết tư liệu về từng người, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một tên mặt quỷ tạp tu thích khách. Mà gần đây, ngoại trừ đám môn đệ Trung Đạt Thư Phủ cũng không có thế lực khác xuất hiện tại thành La Dữu.
Mà đáng ngại nhất là, bọn họ không biết thông tin gì về đối phương.
Tiểu Man cầm ly nước hoa quả, lòng vẫn còn sợ hãi nói:
- May mắn là Đến Quả đại ca phát hiện ra hắn, nếu không hôm nay ta sợ dữ nhiều lành ít .
Hồ Tử vội vàng nhìn Đến Quả:
- Ngươi phát giác hắn? Có cùng hắn giao thủ không?
Đến Quả lắc đầu:
- Ta đang liên lạc với Tiểu Man, mơ hồ thấy bóng người phía sau nàng. Khi ta tới, tên kia đã đi.
Hắn cũng rất muốn biết đến cùng xảy ra chuyện gì, Tiểu Man tuy không tổn hại, nhưng tinh thần lại suy sụp cực độ. Tiểu Man vẫn rất sợ hãi, chậm rãi đem chuyện đã xảy ra đêm nay kể lại.
- Tại sao Hắn lại bỏ đi? Chẳng lẽ hắn lo Đến Quả đang đến ?
Hồ Tử hồ đồ tự hỏi:
Tiểu Man lắc đầu:
- Ta cũng không biết, bất quá khi đó Đến Quả đại ca cách ta vẫn còn rất xa, hắn có đủ thời gian bắt giữ hoặc là giết ta.
Đến Quả gật đầu đồng ý nhưng không nói gì, nửa mặt không đeo mặt nạ lộ ra vẻ suy tư.
Đang kúc ba người tơ vò trăm mối, đột nhiên tín hiệu liên lạc trên tay Hồ Tử vang lên. Gã đi tới góc phòng bật máy thì thầm vài câu, một lát sau, sắc mặt bất hảo đi tới trước hai người.
- Sao vậy?
Tiểu Man vội vàng hỏi. Ánh mắt Đến Quả cũng nhìn Hồ Tử dò hỏi.
Sắc mặt Hồ Tử phi thường khó coi:
- Trung châu tập đoàn vừa có hành động lớn!