“Có người tới.” vẻ mặt của Duy A không chút thay đổi, nói xong chợt hiện tới bên cạnh Tang Hàn Thủy, tay phải chém nhẹ vào sau gáy hắn. Thương cảm cho Tang Hàn Thủy, hắn chưa kịp có phản ứng gì thì hai mắt tối sầm rồi ngất đi. Trong chớp mắt, Duy A dẫn theo Tang Hàn Thủy và Bộ Mặc biến mất không thấy.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
Đến bây giờ Trần Mộ vẫn không biết Duy A làm cách nào có thể phát hiện người khác từ xa. Kì thật Trần Mộ ở phương diện này có rất nhiều ưu thế, sự mẫn cảm của cảm giác của hắn đối với các vật thể vượt xa so với các dạng năng lượng. Nhưng cho dù như vậy, khả năng dò xét của Duy A so với hắn còn lớn hơn, trừ phi hắn sử dụng Xà Kính mới có khả năng dò xét mạnh mẽ hơn Duy A.
Người mở cửa là A Tinh, phía sau nàng còn có một người phụ nữ trẻ tuổi.
“Kiều tiên sinh, vị này chính là Lận Dao tiểu thư của Sương Nguyệt Hàn Châu, nàng hi vọng có thể gặp ngài một lát.” A Tinh dè dặt nói.
Trong mắt nàng, Sương Nguyệt Hàn Châu là thế lực lớn tới mức không thể với tới, nàng không dám đắc tội cho nên khi Lận Dao đưa ra yêu cầu. A Tinh biết rõ là có khả năng sẽ khiến Trần Mộ không vui nhưng nàng cũng không có cách nào khác ngoài cách mang Lận Dao đến đây.
Sương Nguyệt Hàn Châu đối với dân chúng của khu Thiên Đông Lý có sức ảnh hưởng thâm căn cố đế, đây là do mấy trăm năm không ngừng tích lũy hình thành mà nên. Sức uy hiếp lớn vậy không phải những tạp tu khác có thể so sánh được.
Trần Mộ cũng không có biểu lộ ra vẻ không vui, hắn cũng hiểu được sự bất đắc dĩ của A Tinh. Từ nhỏ hắn đã sinh hoạt dưới tầng chót của xã hội, hắn hiểu rất rõ những quy tắc của xã hội này. “Có chuyện gì sao?” Hắn không gây khó xử cho A Tinh, mà là đem ánh mắt nhìn về phía Lận Dao đứng phía sau nàng.
Lận Dao mặc một bộ trang phục chiến đấu màu lục nhạt nhìn cực kì thoải mái dễ chịu. Tóc dài đến vai phối hợp một cách tuyệt diệu với bộ trang phục chiến đấu màu lục nhạt tạo ra cảm giác nhẹ nhàng và thoái mái vô cùng. Hơn nữa thân là tạp tu, trải qua huấn luyện có hệ thống cho nên vóc người tuyệt hảo, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt trái xoan với chiếc cằm tinh tế đến mê người.
Lận Dao hơi cúi đầu, thái độ kính cẩn, mang theo vài phần yếu ớt đáng thương: “Kiều tiên sinh, chúng tôi gặp phải một ít phiền toái, hi vọng ngài có thể trợ giúp chúng tôi.”
“Phiền toái?” Trần Mộ không có lập tức đáp ứng.
“Tất nhiên. Chắc ngài cũng biết, thành phố Trát Nhĩ Kiền đột nhiên tập hợp rất nhiều tạp tu, trong đó có không ít cao thủ. Mặc dù chưa biết mục đích của bọn họ là gì, nhưng sáng nay một đội ngũ của chúng ta phái tới nơi này bị tập kích. Chúng ta hoài nghi những người này vì Sương Nguyệt Hàn Châu chúng ta mà tới.” Giọng nói của Lận Dao trong trẻo mạch lạc rõ ràng.
Thấy Trần Mộ vẫn như cũ không hề có một chút lay động, trong mắt nàng hiện lên một tia lo lắng, nhưng nàng vẫn cố kiềm chế: “Kiều tiên sinh, nếu lúc này ngài có thể hỗ trợ chúng ta thì sẽ tạo được mối quan hệ tốt đẹp với Sương Nguyệt Hàn Châu. Cho dù Kiều tiên sinh không muốn bị trói buộc nhưng thế nào cũng có lúc gặp phải vấn đề phiền toái, đối với ngài mà nói, thêm một lựa chọn chẳng phải là thêm một đường lui hay sao?..”
“..Vốn là hôm nay Tằng học trưởng tự mình đến đây, chỉ là đột nhiên có chuyện phát sinh cho nên chỉ có tiểu muội đến đây. Trước khi đi, Tằng học trưởng từng nói, nếu như Kiều tiên sinh có bất cứ yêu cầu gì thì xin cứ nói ra. Ta nghĩ Kiều tiên sinh nếu nguyện ý trợ giúp A Tinh tiểu thư mười ngày thì tại sao lại không giúp chúng ta vài ngày cơ chứ?”
Lận Dao cảm giác trong lòng thế nào cũng thuyết phục được Kiều Nguyên. Trước khi đến đây, nàng đã điều tra rất kĩ lưỡng, trong suy nghĩ của nàng, ngay cả A Tinh cũng có thể thuê được Kiều Nguyên thì bọn họ cũng đủ lợi thế để hấp dẫn hắn, bọn họ thậm chí có thể xuất ra một số tạp phiến cùng truyền thừa không tồi. Điều này đối với một số tạp tu mà nói, quả thật có sức hấp dẫn trí mạng. Nếu như Kiều Nguyên là một người tham tiền thích Âu Địch thì đây càng là một chuyện đơn giản đối với bọn họ.
Trong suy nghĩ của nàng, hiện tại kiều Nguyên sở dĩ còn không có đáp ứng chẳng qua là muốn nâng giá mà thôi, chỉ cần mình đưa ra giá cả thật tốt thì hắn không có lí do gì mà không đáp ứng.
Nhưng ngoài dự tính của nàng, Trần Mộ lại dứt khoát lắc đầu: ”Xin lỗi, Ta không có hứng thú.”
Lận Dao sửng sốt, trong mắt nàng hiện ra một tia tức giận: ”Xin Kiều Nguyên tiên sinh suy nghĩ lại! Chẳng lẽ trong mắt của Kiều tiên sinh, Sương Nguyệt Hàn Châu chúng ta lại không đáng giá trợ giúp bằng một hãng buôn?”
Lời nói này vừa phát ra, khuôn mặt của A Tinh đứng ở bên cạnh liền trở nên khó coi. Nói xong rồi Lận Dao cũng cảm giác được có chút không đúng, nhưng lúc này nàng đang lo lắng trong lòng nên cũng chẳng quan tâm đến việc nhỏ này làm gì. Nàng nhìn chằm chằm Kiều Nguyên, khuôn mặt xấu xí này ở trong lòng nàng càng trở nên đáng ghét vô cùng.
Lời nói bất thiện của của Lận Dao kì thật không làm cho Trần Mộ cảm thấy động lòng, những chuyện như vậy không đáng để hắn tức giận, nhưng nhớ tới thân phận hiện tại của mình là Kiều Nguyên, hắn liền hiện ra bộ mặt lạnh lùng: “Chuyện này không cần Lận tiểu thư quyết định giúp ta. Xin lỗi, ta cần phải huấn luyện.”
Nói xong, không chờ Lận Dao có phản ứng, hắn liền đóng cửa lại.
Nếu như là những tạp tu khác, tuyệt đối không thể không động tâm. Nhưng đối với Trần Mộ mà nói, lúc này Trát Nhĩ Kiền chính là một vũng xoáy lớn, hắn đang lo tránh không được, như thế nào lại chủ động chui vào trong đó? Một khi chui vào đó, không cẩn thận thì chính mình cũng có thể thịt nát xương tan. Những thắng lợi gần đây cũng không làm cho hắn cảm thấy có chút vênh váo đắc ý, hắn hiểu rõ chính mình có mấy cân phân lượng.
Hắn vốn không muốn làm cho Lục Đại chú ý, như thế nào lại chủ động dựa vào Sương Nguyệt Hàn Châu?
Dường như xung đột sắp bắt đầu rồi. Trần Mộ cân nhắc trong lòng liệu có nên sớm rời đi hay không, nếu như bị dính vào trận xung đột này thì có thể sẽ không ổn.
Đột nhiên từ ngoài sân truyền đến một trận ồn ào.
Trống ngực của lão Vương đập thình thịch, nhưng khi hắn chứng kiến những đồng bạn đều ở bên cạnh liền thở phào nhẹ nhõm.
“Lão Vương, chúng ta đang ở đâu?” giọng nói của đồng bạn vang lên mang theo một chút run rẩy. Hai người cộng tác với nhau đã lâu, bọn họ là một nhóm phóng viên vốn đang chuẩn bị đi tiến hành một cuộc phỏng vấn nhưng đột nhiên lọt vào tập kích, hai người đều bị đánh bất tỉnh, khi bọn họ tỉnh lại thì hoàn cảnh xung quanh hết sức xa lạ.
“Ta cũng không biết.” Lão Vương cố gắng hết sức giữ cho giọng nói thật trấn tĩnh. Hắn đã nhận ra, ở xung quanh ngoài hắn và người cộng tác của hắn thì còn có rất nhiều người xa lạ. Bất quá là một phóng viên nên ánh mắt của lão Vương hết sức già dặn, những người này cũng giống như bọn họ, đều là phóng viên, trong đó còn có mấy người trông quen quen.
Cơ hồ phóng viên của các đài truyền hình lớn đều có mặt, lão Vương dường như đã ngửi ra mùi vị của âm mưu trong đó.
Đột nhiên có một người đẩy cửa bước vào, một vị tạp tu thần sắc lạnh như băng tiến vào trong phòng, cả người hắn tỏa ra hàn khí, ánh mắt âm trầm khiến cho mọi người phản ứng theo bản năng lựa chọn im lặng. Một phóng viên trước tiên phải học cách quan sát nét mặt.
“Ta nghĩ, ta sẽ không cần phải giải thích bất cứ điều gì. Các vị, nơi này là thành phố Trát Nhĩ Kiền, ở đây sắp phát sinh rất nhiều chuyện, ta nghĩ các vị nhất định sẽ cảm thấy hứng thú. Không nên nói nhảm với ta, ta không phải là người kiên nhẫn. Các vị chỉ cần ngoan ngoãn đem tin tức ở nơi này phát ra, ta tin tưởng tổng biên tập và đài truyền hình nơi các vị làm việc sẽ cảm thấy hứng thú vô cùng. Các vị sẽ được khen thưởng, danh tiếng vang xa. Ta tin tưởng các vị sẽ rất thích tiết mục kế tiếp. Đương nhiên ta sẽ không có nhiều kiên nhẫn đối với một ít tên không hợp tác. Hừ, tất cả tư liệu về các ngươi đều nằm trong tay chúng ta, các ngươi có thể không quý trọng tính mạng của chính mình, nhưng cũng nên lo lắng cho tính mạng của người nhà a.”
Các phóng viên nhất thời rối loạn, trên khuôn mặt của mỗi người đều tràn ngập sự giận dữ, bất quá không có ai mở miệng.
“Đủ rồi!” Tên tạp tu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm chậm rãi đảo qua mọi người: “Sau khi các ngươi ăn cơm xong, sẽ có người đưa các ngươi tới nơi cần đến.”
Ngay sau đó, lão Vương và cộng tác của hắn được mang tới một chỗ khác.
Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, đây là một hãng buôn tên là Kì Kì. Với kinh nghiệm phong phú của mình, hắn chưa từng nghe nói đến tên của hãng buôn này, chắc là một hãng buôn bình thường mà thôi. Điều khiến hắn cảm thấy tò mò là những người này đem bọn họ tới một hãng buôn không có chút danh tiếng nào để làm gì. Hắn lập tức chú ý tới ở phía bên ngoài hãng buôn Kì Kì đã vây đầy người, đông nghịt một mảnh. Những người này đến đây làm gì?
“Nhanh lên một chút! Không được lề mề. Đem thiết bị đưa lên phía trên.” một tên tạp tu ở bên cạnh nhịn không được liền mở miệng nhắc nhở bọn họ.
Lão Vương và lão Lô hai người liếc nhìn nhau, rất thức thời đem thiết bị đưa lên trên. Bọn họ phát hiện, nơi này không chỉ có đài truyền hình nơi bọn họ làm việc mà còn có rất nhiều phóng viên và các đài truyền hình khác, bọn họ cũng bất đắc dĩ đưa thiết bị lên trên.
Trong phút chốc, trên rất nhiều đài truyền hình của liên bang đồng thời xuất hiện một màn quỷ dị, một hãng buôn tên là Kì Kì xuất hiện trên màn hình, còn các phóng viên phía trước thì tất cả đều nói ra cùng một lời giống nhau, nơi này sắp có một sự kiện hết sức oanh động sắp phát sinh, vân vân..
Điều này lập tức gợi lên sự hứng thú trong lòng dân chúng trên toàn liên bang.
Trong đám người ở một góc khuất phía ngoài hãng buôn Kì Kì, có vị phu nhân mang khăn che mặt xen lẫn ở trong đó, bên người nàng có một người đàn ông cao gầy mang mặt nạ bằng đồng. Mặt nạ bằng đồng nhan sắc diễm lệ dữ tợn và cổ xưa khiến cho những người xung quanh vô ý thức tránh xa ra người này một ít. Phía bên cạnh hắn là một người đàn ông tóc dài, rõ ràng chính là Đảng Hàm, kẻ mới thua Trần Mộ rồi chạy trốn mấy hôm trước. Sắc mặt của Đảng Hàm có chút tái nhợt, ánh mắt của hắn mỗi lần chạm đến người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng thì không tự chủ toát ra sự sợ hãi thật sâu.
Vị phu nhân khẽ cười, nói: “Không nghĩ tới mở màn của trận chiến này lại triển khai ở đây. Ha ha, chiêu thức này của Thiên Vân đúng là có chút sáng ý, chỉ là Kiều Nguyên có chút xui xẻo a. Nghe nói giữa bọn họ có cừu hận?”
Đảng Hàm vội vàng kính cẩn trả lời: “Đúng vậy thưa phu nhân. Kiều Nguyên giết tiểu đội trưởng Mặc Tháp của Thiên Vân, cũng từ trên tay hắn cướp đi Hoàng Kim Ngôn Tỏa, sau đó còn làm bị thương nặng một tiểu đội trưởng khác là Cận Âm.”
“A, khó trách! Nghe nói Hoàng Kim Ngôn Tỏa rất lợi hại?” Vị phu nhân dường như hỏi thăm một cách tiện miệng.
Đảng Hàm giật nảy mình, trong chốc lát mồ hôi thấm ướt phía sau lưng: “Tiểu nhân trong lúc vô ý nghe được từ một vị tạp tu khác mà thôi. Hoàng Kim Ngôn Tỏa là tạp phiến có nguồn gốc từ thời đại của các trường phái, uy lực mạnh mẽ.”
“Đã như vậy, tấm tạp phiến này không thể rơi vào tay Thiên Vân.” Phu nhân thản nhiên nói: “Làm việc cho tốt, chẳng lẽ ta lại tiếc một tấm tạp phiến hay sao?” Trong giọng nói tràn ngập sự tự tin, phảng phất tấm tạp phiến đã rơi vào tay của nàng.
Đảng Hàm mừng rỡ: “Đa tạ đại ân của phu nhân, tiểu nhân dù thịt nát xương tan cũng thề thuần phục phu nhân!”
“Ngươi đúng là một kẻ biết điều.” Phu nhân khẽ cười một tiếng, quay sang bên cạnh nói: ”Chúng ta đi xem trò vui thôi. Nếu như ta đoán không sai thì chuyện Thiên Vân hướng về phía Kiều Nguyên khai đao nhất định còn có nguyên nhân khác.”
Lời nói còn chưa dứt, đám người đã hô to, hướng về phía hãng buôn Kì Kì phóng tới. Các bảo vệ của hãng buôn Kì Kì trước sức ép như vậy trở nên yếu ớt vô cùng, lập tức sụp đổ.
Mọi người thường có tâm lí làm theo đám đông. Rất nhiều người từng nhìn thấy sự lợi hại của Kiều Nguyên, một người thì không dám làm gì nhưng khi có nhiều người, ý nghĩ của bọn họ nóng lên, theo phản ứng bản năng đi theo phía sau.
Vị phu nhân tràn đầy hứng thú cất bước theo sau, Đảng Hàm vội vàng tiến lên thay nàng chen vào dòng người, mà người đàn ông mang mặt nạ đồng thì ở phía sau theo sát.