- Tại sao xuất ngũ ?
Ba Cách Nội Nhĩ nhẹ lời hỏi.
- Báo cáo quan lớn, là bị thương!
- Bị thương?
Ba Cách Nội Nhĩ đột nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ là cảm giác bị thương?
- Vâng! Quan lớn!
- Khó trách.
Ba Cách Nội Nhĩ gật đầu. cảm giác một khi bị thương, không chỉ làm thuộc tính cảm giác giảm xuống, còn có thể khiến cho sự phát triển suy giảm. Suy nghĩ một chút, hắn nói:
- Hiện tại cường độ cảm giác bao nhiêu?
- Báo cáo quan lớn, tứ cấp trung giai.
Khương Lương mặt không chút thay đổi.
- Vậy, bắt đầu từ hôm nay, ngươi đảm nhiệm chức đội trưởng một đội.
Ba Cách Nội Nhĩ nói.
-Vâng, quan lớn!
Mặt Khương Lương vẫn bất động.
Ba Cách Nội Nhĩ lại chọn ra bốn người có biểu hiện tốt đảm nhiệm đội trưởng bốn đội còn lại. Hắn đem bốn trăm lẻ năm tạp tu chia làm năm đội, mỗi đội có hai mươi lăm tổ tác chiến, từng tổ tác chiến do ba gã tạp tu tạo thành. Còn lại mười tổ tác chiến do hắn tự mình thống lĩnh, mệnh danh là tinh anh tổ, tổ trưởng là một gã họ Thiết.
Năm đội trưởng cùng tinh anh tổ trưởng đãi ngộ cao nhất, mà tạp tu tinh anh tổ so với đội viên đãi ngộ cao hơn hẵn.
Ngay sau đó, Ba Cách Nội Nhĩ lại trực tiếp ban hành một loạt phương thức khảo hạch cùng thưởng phạt. Đãi ngộ được gắn với kết quả khảo hạch, ai hoàn thành được thành tích tốt nhất là có thể đạt được đãi ngộ tốt nhất. Thành viên tinh anh tổ có thể thay đổi, ai làm tốt là có thể tiến vào tinh anh tổ, trong khi thành viên tinh anh tổ, tùy thời có khả năng bị loại ra. Hơn nữa tiểu đội nào có thành viên có thể tiến vào tinh anh tổ. Đội trưởng còn có thể được thưởng thêm.
Những phương thức thi thố này vừa ra đời, tính tích cực của đám tạp tu nhất thời tăng vọt. Bọn họ vốn là vì kiếm tiền mà đến, ai lại không muốn mình được đãi ngộ càng cao?
Mà mỗi đội trưởng cũng cố gắng, đốc thúc đội viên huấn luyện.
Xong việc thứ nhất, Ba Cách Nội Nhĩ gánh nặng nhẹ đi một chút.
Mặc dù đám tạp tu tiến bộ thần tốc. Nhưng theo yêu cầu của Ba Cách Nội Nhĩ còn kém xa lắm. Cũng may hắn biết là một đội ngũ có lực chiến đấu, cũng không phải dễ dàng thành lập lên. Lúc này phải làm là ổn định đội ngũ.
Càng huống chi, một chỉ huy đủ tư cách, luôn luôn thiện dụng các loại điều kiện.
Ba Cách Nội Nhĩ huấn luyện toàn bộ đều phong tỏa, điều này làm cho đám đệ tử của Tiêu Tư mỗi người đều hết sức hiếu kì, huấn luyện sao phải thần bí như thế?
Mà ngay cả người biết nhiều hiểu rộng như Tiêu Tư, cũng có chút ngứa ngái. Bất quá hắn biết rõ quy củ. Đám tạp tu này mặc dù xuất thân từ Tư Nguyên học phủ, nhưng khi hợp đồng còn hiệu lực, họ và Tư Nguyên học phủ không có bất cứ gì dính líu. Cho dù xuất hiện bất cứ sự cố gì, xuất hiện thương vong, cũng không ảnh hưởng đến Tư Nguyên học phủ.
Hơn nữa hắn gần đây vẫn vội vàng chỉ điểm họ.
Nói thật, đoạn thời gian này trong lòng hắn sự kinh ngạc vẫn không dừng lại.
Hơn hai mươi tạp tu tự nhiên không tính là gì, cho dù hơn hai mươi cao cấp tạp tu, tại Tư Nguyên học phủ cũng không nghĩa lý gì. Nhưng hơn hai mươi tạp tu này lại làm cho Tiêu Tư thất kinh.
Lực chiến đấu cá nhân bọn họ chỉ bình thường, nhưng khi bọn họ phối hợp, lại cao minh đến mức đáng giật mình. Ba người một tiểu đội, phối hợp ăn ý, tiến thối có thứ tự qui cũ.
Khi hắn đối mặt một tiểu tổ. Mỗi lần đều phải phí một ít sức lực, điều này làm hắn kinh hãi. Đám tạp tu này số lượng nếu như nhiều một chút, vô luận ai cũng phải đau đầu. Hắn chọn trong đám tạp tu mình mang đến ba người cùng một tiểu tổ đối chiến.
Có khả năng trở thành tạp tu tùy thân đi theo Tiêu Tư, thực lực tự nhiên không tệ. Một chọi một, ba tạp tu này thực lực hơn đối phương rất xa.
Song cục diện chiến đấu lại ngoài tất cả dự liệu, tiểu tổ đối phương đối chiến khiến hai tạp tu của Tư Nguyên bị thương
Điều này làm cho Tư Nguyên học phủ tất cả đệ tử sắc mặt đột biến.
Nếu như thực lực không bằng người thì đành chịu. nhưng rõ ràng người của bọn họ thực lực vượt qua đối phương, kết quả lại lạc bại. Điều này làm cho đám cao thủ cao ngạo của Tư Nguyên học phủ sắc mặt vô cùng khó coi.
Vì vậy Tiêu Tư đơn giản tổ chức năm vòng tỉ thí. Hắn cũng muốn thử dò xét một chút đám tạp tu đáo để này.
Cuối cùng kết quả làm cho người ta thất kinh, năm trận tỉ thí, bọn họ chỉ thắng được một, hơn nữa lại gian nan vô cùng. Đối phương nhìn qua thì không mạnh, nhưng lại thắng được bốn trận.
Trong sân huấn luyện, tạp tu của Trần Mộ mỗi người hưng phấn đến cực điểm, mà Tư Nguyên học phủ các đệ tử thì mỗi người xấu hổ gần chết.
Nhìn lính mình cúi đầu đứng trước mặt đám lính mới của Trần Mộ, Tiêu Tư trong lòng đầy tư vị khó nói. Xem ra chính mình quá đáng trong việc bắt bọn họ rèn luyện thân thể lực chiến đấu, mà bỏ qua phối hợp chiến đấu, nên gặp phải cục diện như vậy.
- Các ngươi cũng thấy được, kết quả này ta tin tưởng các ngươi chính mình cũng không hài lòng.
Nhìn lướt qua đám đệ tử, Tiêu Tư trầm giọng nói.
Đám đệ tử đầu đã thấp cuối cho càng thấp.
Tiêu Tư nhướng mày, ánh mắt không vui, đề cao âm lượng quát:
- Ngẩng đầu lên cho ta! Mới có tí ngăn trở đã chịu không nổi? Hừ, vậy sao xứng làm Tiêu Tư đệ tử. Thua thì thua, có gì quá đáng? Tư Nguyên giáo huấn là gì? Các ngươi quên rồi sao? Mẹ (***)? Đánh không lại người khác, thì học, học xong lại đánh! Đánh nữa không thắng, lại đi học! học hoài đánh cũng thắng!
Đám đệ tử sôi nổi ngẩng đầu lên, mỗi người trên mặt đều đỏ bừng, bọn họ xấu hổ vì đã thua. trong lời nói Tiêu Tư phảng phất tràn ngập lực lượng. Mà ngay cả đám lính của Trần Mộ, nhìn về phía Tiêu Tư ánh mắt đều tràn ngập tôn kính.
- Hừ!
Tiêu Tư nhìn lướt qua đám đệ tử trước mặt, chú ý thấy trong mắt bọ sự quyết tâm hiện ra, trong lòng phi thường hài lòng, bất quá trên mặt cũng không lộ mảy may:
- Thang Thành!
- Vâng, hiệu trưởng!
Một tạp tu nhã nhặn ánh mắt kích động đứng ra.
- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi phụ trách huấn luyện tất cả học viên, hảo hảo hướng đám cao thủ thỉnh giáo. Không bằng người khác, thì phải dụng tâm học. Hừ, có ai không nghe lời, thì tự trở về trường học đi.
- Vâng!
Đám tạp tu thủ hạ của Trần Mộ khi nào gặp qua loại sự việc này. Bọn họ mặc dù có vài kẻ cũng có chút danh tiếng, nhưng đệ tử Tư Nguyên học phủ khiêm tốn hướng bọn họ thỉnh giáo, làm cho rất nhiều người có chút thấy thương thì sợ. Càng huống chi, lời này vẫn là từ Tiêu Tư trong miệng nói ra.
Những người này, lực chiến đấu thật sự rất mạnh a! Hắn gặp qua rất nhiều tạp tu đoàn, nhưng là chưa bao giờ gặp qua chiến thuật phối hợp chất lượng cao như thế. Nếu như tạp tu trường học, cũng có được tố chất chiến thuật như vậy, nọ vậy......
Trong lòng Tiêu Tư, thoáng cái nhiệt huyết bốc lên.
Thấy tình hình trong sân hỗn loạn Lô Tiểu Như không khỏi lo lắng. Cứ như vậy, chính việc huấn luyện sẽ gặp ảnh hưởng. Nhưng Ba Cách Nội Nhĩ đang phong bế huấn luyện, Trần Mộ cũng đang bề bộn công việc, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ Ba Cách Nội Nhĩ sau khi trở về, nhất định sẽ không hài lòng với kết quả huấn luyện.
Mấy ngày qua, nàng đã biết tính tình lão đại. Tương tự, ông chủ cũng không có nhiều lời. Lão đại cực kì coi trọng huấn luyện, nhưng hễ là không hài lòng, vậy kết quả sẽ rất thê thảm.
Nàng cũng không nghĩ đến việc bị phạt, nhưng lúc này không có biện pháp nào tốt để tưởng tượng. Những người này ngoại trừ bỏ lão đại cùng ông chủ, ai cũng không phục.
Đột nhiên, một người đi vào, hô:
- Lô Tiểu Như.
Thanh âm không lớn, song thần kỳ là tất cả đán tạp tu thủ hạ nhất tề ngậm miệng. Việc đột ngột này cũng làm cho tất cả đệ tử Tư Nguyên học phủ trong khoảng thời gian ngắn cũng lặng im, tràng diện nhất thời yên ắng.
Sân huấn luyện to như vậy, thoáng cái quỷ dị an tĩnh, ánh mắt mọi người, nhất tề nhìn về người vừa mới tiến vào sân huấn luyện.
Duy A mặt không chút thay đổi, cũng không nhìn ai.
Lô Tiểu Như tâm trạng vui vẻ, mình làm sao lại quên còn có người này tồn tại chứ. Duy A trong mắt vài tạp tu, là một tên yêu quái. Ngày đó hắn dễ dàng đánh bại sáu vị tạp tu, khiến cho hắn trở thành đối tượng bọn họ kính sợ.
Ba Cách Nội Nhĩ vì sự kiện lần nọ mà giận dữ, điên cuồng huấn luyện bọn họ, vì thế, bọn họ chịu rất nhiều đau khổ. Hơn nữa mấu chốt là, người này làm họ mất mặt trước chủ nhân, nên ánh mắt đám tạp tu nhìn Duy A cực kì bất thiện.
Bất quá, không ai dám động thủ, sáu người ngày đó bị đánh bại, đứng đầu trong bọn họ, nên những người khác muốn động thủ cũng phải cân nhắc nhiều.
Người này không cần một chọi một, mà là một chọi sáu!
Cho nên, khi bọn hắn thấy Duy A, liền ngậm miệng.
Đám đệ tử Tư Nguyên học phủ đệ tử đâu biết chuyện này nên kì quái nhìn Duy A. Chẳng lẽ người này cũng là rất nhiều lai lịch?
- Ngài có gì phân phó?
Lô Tiểu Như vội vàng đi tới trước mặt Duy A, cung kính hỏi. Duy A đột nhiên chạy đến nơi đây tìm đến nàng, nhất định là có chuyện.
Nhưnglà chuyện gì? trong lòng Nàng có chút chần chừ không chừng.
- Chó béo bị bệnh, nơi nào có thể chữa trị?
vẻ mặt Duy A không chút thay đổi.
Cả sân huấn luyện, mọi người ngừng tay, ngậm miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm Duy A, nghe hai người nói chuyện với nhau, không có bất cứ gì động tĩnh.
Tiêu Tư nhìn chằm chằm Duy A, trong lòng hiếu kì, chẳng lẽ đây cũng là một cao thủ? Cơ hồ vô thức, hắn thả ra cảm giác, muốn thử dò xét một chút.