Một vật lớn chừng nửa bàn tay màu đen nằm yên trong hộp gỗ, nhìn qua như một khối mực lớn. Cẩn thận quan sát có thể thấy nó có rất nhiều đường vân cực mỏng màu vàng nhạt, nhất là lúc đặt nó dưới ngọn đèn, từng đường vân màu vàng lóe lên, lúc sáng lúc tối, mỹ lệ vô cùng.
Chỉ là một khối không phải gỗ cũng chẳng giống đá như vậy, Trần Mộ không cách nào liên hệ với khái niệm sinh vật như vi khuẩn được, huống chi còn có hai chữ ‘nhuyễn dịch’ nữa. Nó so với hình ảnh Trần Mộ từng thấy khác quá xa, nhưng hắn tin rằng Thái Thúc Dong sẽ không lừa hắn.
Thái Thúc Dong đúng là rất thức thời, lựa đúng thời điểm cáo từ rời đi.
#$%^&
Tô Lưu Triệt Nhu sắc mặt ngưng trọng, trước mặt nàng, hai trăm mũi châm năng lượng bay qua bay lại, quang cảnh như đang dệt vải. Nàng bây giờ đang luyện tập, là bài huấn luyện khó nhất cho y vụ tạp tu, khống chế đa tuyến! Luyện khống chế đa tuyến có thể bồi dưỡng tạp tu đồng thời sử dụng cảm giác tiến hành vài loại thao tác, một số thủ thuật yêu cầu cao như thủ thuật lô bộ cần năng lực khống chế đa tuyến kiệt xuất của y vụ tạp tu.
Huấn luyện khống chế đa tuyến không chỉ yêu cầu y vụ tạp tu khống chế đồng thời khống chế nhiều hạng cảm giác, còn cần đạt được độ chính xác cực kỳ tinh tế.
Tô Lưu Triệt Nhu đồng thời khống chế hơn hai trăm cây châm năng lượng, cũng đã đạt tới mức người khác kinh hãi. Nếu tin tức này truyền ra tuyệt đối có vô số thế lực muốn thu nhận vị y vụ tạp tu kiệt xuất này. Nhưng không ai nghĩ được, tới trước khi gặp Trần Mộ, Tô Lưu Triệt Nhu chỉ khống chế được có ba mươi sáu cây châm năng lượng.
Không ai biết nàng từ lúc nào bắt đầu chuyên môn huấn luyện kỹ xảo này, càng không ai biết nàng tổn hao tinh lực để rèn luyện kỹ xảo này rốt cuộc là vì ai? Mà ngay cả nàng mỗi ngày huấn luyện cũng không nhiều người biết. Khống chế đa tuyến độ khó rất cao, thế nhưng sử dụng không nhiều, đây là một loại kỹ xảo chuyên nghiệp có yêu cầu cao.
Mồ hôi từng giọt từng giọt chảy xuống, thấm đẫm cả trán nàng, nhưng nàng hoàn toàn không phát hiện ra. Ánh mắt không hề chớp chăm chú nhìn vào năng lượng châm bay qua bay lại như con thoi trước mắt. Tập trung tinh thần, chuyên chú không cách nào diễn tả, đồng thời khống chế hơn hai trăm châm năng lượng tiêu hao tâm thần cực lớn. Nếu có y vụ tạp tu nào thấy cảnh tượng trước mắt có lẽ sẽ há miệng ngạc nhiên tới rớt cả cằm xuống đất.
Tô Lưu Triệt Nhu bắt đầu huấn luyện đã lâu. Huấn luyện cảm giác, huấn luyện kỹ xảo chuyên dụng của y vụ tạp tu, học tập kiến thức về dược vật, học tập kiến thức về thực vật….
Trước mặt người khác, nàng vẫn luôn giữ vẻ nhẹ nhàng ôn hòa, không ai biết nàng lặng lẽ đổ mồ hôi trong phòng, cũng không ai biết, nàng lại cùng các tạp tu khác kiên trì dùng Tuyết Khanh Pháp để rèn luyện cảm giác bản thân.
Tất cả những việc này, vì cái gì?
Có lẽ là vì muốn giúp được càng nhiều người, có lẽ là để đáp ứng cho lòng cảm thông của bản thân. Còn có thể giúp đỡ cho đồng bọn nhiều hơn, có lẽ là để phá giải cây lục tuyến mà nàng bó tay chịu trói trên người hắn, có lẽ là để đuổi kịp tốc độ tiến bộ khiến người người không thở nổi của hắn..
Trong đôi mắt ôn nhu như nước mùa thu, ngoại trừ một lớp sương nhàn nhạt do mồ hôi bốc hơi, còn có vẻ kiên định.
Hai trăm cây châm năng lượng đã là cực hạn của nàng. Nàng đã bị đình trệ ở cấp bậc này một thời gian dài mà không cách nào đột phá. Đồng thời khống chế hai trăm cây châm năng lượng, trước đây dù là nghĩ nàng cũng không dám, thế nhưng hiện giờ nàng lại không chút vui mừng.
Hai trăm cây, vừa nghe đã rợn cả người, thế nhưng…
Nhớ lại sợi lục tuyến dính chặt như keo nằm trong máu thịt hắn, trong lòng nàng lại chẳng hề nắm chắc. Còn chưa đủ..
Đôi mi thanh tú khẽ cau lại, vầng trán ướt đẫm khẽ nhỏ xuống một giọt mồ hôi. Vẻ lo lắng trong ánh mắt nàng vẫn không tiêu tán, bộ đồng phục y vụ tạp tu màu trắng xanh trên người đã thấm đẫm mồ hôi, mơ hồ có thể thấy được vóc dáng lả lướt của nàng. Trong căn phòng yên ắng vang lên mộ tiếng thở dài nhẹ nhàng.
Tắm rửa xong, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt nàng đã tiêu tan không ít, đúng lúc này, bỗng nhiên độ nghi trên tay vang lên.
#$%^&
Trong phòng huấn luyện của Trần Mộ. Trần Mộ, Duy A, Cừu San Ngọc đều ở đó, mà ngoài cửa, Tiếu Ba, Tang Hàn Thủy phân biệt đứng hai bên. Tang Hàn Thủy bộ dáng như gặp đại địch mà Tiếu Ba cũng thu lại vẻ cười cợt bình thường, sắc mặt nghiêm túc, Tự Ba Luân phía sau lặng lẽ lưu chuyển.
Cừu San Ngọc vẻ mặt khiếp sợ nhìn màn hình mà Thông tin ma trận và Thiên Lý tạp phát ra. Tuy không phải lần đầu tiên biết Trần Mộ nắm giữ kỹ thuật liên lạc trong rừng, thế nhưng khi tận mắt thấy lại có một cảm nhận khác. Tạp giới! Nàng liếc mắt là nhìn ra Thông Tin ma trận thật ra là một loại tạp giới.
Sau khi khiếp sợ, suy nghĩ của nàng lập tức hoạt động mạnh trở lại. Tạp giới không thể nghi ngờ là lĩnh vực Pháp Á am hiểu nhất, nếu bọn họ có kỹ thuật này, bọn họ có thể nhanh chóng tiêu hóa. Trong rừng rậm tất nhiên nguy hiểm rất lớn, nhưng đồng thời cũng ẩn chứa tài phú khổng lồ.
Nhiện giờ Pháp Á nhìn qua vô cùng phong quang, nhưng nàng cùng những người đứng đầu Pháp Á đều hiểu bọn họ đang đi trên con đường càng về sau càng chật hẹp. Nhưng nếu có được kỹ thuật này, tình cảnh của bọn họ sẽ hoàn toàn thay đổi. Đầu óc nàng nhanh chóng suy nghĩ, tìm biện pháp làm sao để lay động Tào Đông. Trong lòng nàng giờ có chút hối hận, hối hận đã giết Ngưỡng An. Nếu không có Tào Đông, cái tên Ngưỡng An này có lẽ nàng cũng không nhớ, nhưng chỉ một điểm nhỏ như vậy lại trở thành rào cản lớn nhất giữa nàng với Tào Đông!
Chết tiệt thật!
Nàng vô thức sờ dấu vết nhàn nhạt đã sắp biến mất trên đôi môi đỏ mọng của mình, trong lòng lại dậy lên một cơn bực dọc khó hiểu. Bỗng nghĩ tới một người khác, bực tức trong lòng nàng lại tăng thêm vài phần. Giết thì giết, hừ! Đôi mắt đẹp chợt lóe lên vẻ tức giận rồi biến mất. Âm thầm xiết chặt hai nắm tay quật cường, thái độ của nàng càng trở nên băng lãnh cứng rắn.
“Ông chủ.”
Trên màn hình, Ba Cách Nội Nhĩ, Hề Bình cùng Tô Lưu Triệt Nhu cùng xuất hiện, Hề Bình bỗng nhìn thoáng qua Cừu San Ngọc, mơ hồ có cảm giác quen mắt.
Trần Mộ thầm thở dài một tiếng, có những vấn đề phải trực tiếp đối mặt, nói: "Nàng là Phu Nhân của Pháp Á. Là tù binh của chúng ta.”
Vẻ ôn hòa trong mắt Hề Bình lập tức biến mất, ánh mắt sắc như đao, vẻ hận thù ngút trời không hề dấu diếm. Ba Cách Nội Nhĩ cũng lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt sát khí lẫm liệt.
“Ông chủ, người định xử trí nàng ra sao?” Hề Bình bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi, giọng nói hơi run run.
Trần Mộ không hề giấu diếm, trực tiếp kể lại mọi chuyện sau đó thản nhiên nói với bọn họ: “Đây là dự định của ta.”
Mọi người im lặng, một lát sau, Ba Cách Nội Nhĩ khuôn mặt rung động, mở miệng trầm giọng nói: “Ta ủng hộ quyết định của ông chủ.”
Hề Bình sắc mặt biến đổi. Hắn thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành như vậy, trong lòng vô cùng mâu thuẫn. Cừu hận của hắn đối với Cừu San Ngọc vô cùng mãnh liệt, hắn có thể không cần tính mệnh của bản thân. Thế nhưng, hắn đã sớm qua cái tuổi bồng bột, giờ hắn là một trong những người nhiều tuổi nhất.
Cừu hận tất nhiên khắc cốt ghi tâm, thế nhưng người sống còn quan trong hơn! Về tư, Trần Mộ cũng là ông chủ hiện giờ của hắn. Về công, nếu Trần Mộ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tạp tu đoàn của bọn họ chắc chắn sẽ tan rã. Hắn biết rõ hắn và Ba Cách Nội Nhĩ đều rất có năng lực, nhưng bọn hắn đều không thích hợp làm thủ lĩnh của đoàn. Mà trong đội ngũ này, địa vị của Trần Mộ không ai thay thế được. Nếu như tạp tu đoàn tan rã, những người như bọn họ trong loạn thế sẽ rất thê thảm, lại còn có tiểu Ngưỡng Ba…
Ông chủ lựa chọn không sai, thế nhưng..
Hắn đau khổ nhắm mắt lại, tới mười phút sau mới mở mắt ra, giọng nói khàn khàn: “Ta ủng hộ quyết định của ông chủ.” Khuôn mặt hắn không chút biết tình liếc mắt nhìn Cừu San Ngọc, không buồn để ý tới vẻ cười lạnh trên mặt của đối phương, nhẹ nhàng nói: “Ông chủ, ta không quan tâm tới sự sống chết của nàng. Nếu đã không thể giết nàng vậy không cần giết. Thế nhưng mối thù này Pháp Á phải trả!”
Trần Mộ trong lòng càng đau xót, hắn biết lựa chọn này của Hề Bình không dễ dàng tới mức nào. Hắn không do dự gật đầu: “Bất kể sau này chúng ta đi theo con đường nào, ta cũng sẽ bắt Pháp Á trả giá đắt.”
Hề Bình biết tuy thái độ của ông chủ nhìn qua rất lạnh lùng, ít khi đồng ý, nhưng một khi đồng ý sẽ tìm mọi cách để hoàn thành. Cuộc sống mà ông chủ mong muốn hắn và Ba Cách Nội Nhĩ đều hiểu. Ông chủ vì sao đi tới ngày hôm nay không phải do ý chí của hắn lớn mà do số phận bức hắn tới mức này. Ngoại trừ người trong một nhà, ông chủ chẳng hề để ý tới số phận của người khác, hiện giờ vì bản thân mình, vì Ngưỡng An mà đồng ý hứa hẹn như vậy, hắn làm sao mà không kích động đây?
Hề Bình trong lòng đột nhiên vô cùng hối hận, hối hận bởi bản thân vì cừu hận mà cố chấp, khiến cho Trần Mộ đồng ý hứa như vậy. Bọn họ sau này sẽ phải đối mặt với quái vật lớn như Pháp Á. Cuộc sống mà ông chủ mong muốn, cuộc sống mà Ba Cách Nội Nhĩ mong muốn, cuộc sống của Tô Lưu Triệt Nhu tiểu thư, còn có tương lai của Tiểu Ngưỡng Ba.. Lẽ nào đều phải đắm chìm trong thù hận?
Đây là loạn thế a ! Bọn họ muốn sống còn khó, nói gì tới báo thù ?
Trần Mộ thấy vẻ mặt Hề Bình hối hận, hắn suy nghĩ một chút rồi thần sắc bình tĩnh mở miệng nói : «Lão Hề, ngươi không cần nghĩ nhiều ! Ngưỡng An là bằng hữu của ta, cũng là bằng hữu của Ba Cách Nội Nhĩ. Sống sót là vấn đề chúng ta mong muốn đầu tiên, nhưng ngoại trừ sống sót chúng ta vẫn còn phải làm việc khác. Trước đây ta chỉ nghĩ muốn tìm một cuộc sống an tĩnh, thế nhưng tới giờ ta mới hiểu, trong loạn thế, ý nghĩ này không thực tế tới mức nào.» Trần Mộ khuôn mặt lộ vẻ tự giễu và cô đơn.
Mọi người im lặng. Lời nói của Trần Mộ bọn họ đều hiểu.
“Chúng ta quen nhau đã lâu. Nếu muốn tiếp tục sống, tình huống hiện tại chúng ta không thay đổi được, chỉ có thể thích ứng. Thích ứng không được, chúng ta đều có thể biến mất. Ta giờ mới hiểu, không phải chúng ta muốn được cái gì mà là chúng ta muốn sống thì phải đứng trên xác kẻ khác. Đây là loạn thế, tuy ta không thích nhưng ta không có quyền lựa chọn. Cừu hận chúng ta sẽ không quên, nhưng nó không thể làm ảnh hưởng tới sinh tồn của chúng ta. Người sống vĩnh viễn quan trọng hơn hận thù nhiều. Hơn nữa, chỉ còn sống mới có thể báo thù!”
Trần Mộ biểu hiện ra vẻ bình tĩnh và lạnh lùng không tương xứng với tuổi tác. Hắn như dùng ngữ khí bình thản kể lại một câu chuyện đơn giản.
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo cảm giác mất mát nhè nhẹ: “Sắp tới mùa đông rồi, chúng ta chỉ có cướp được bánh màn thầu mới có thể sống qua mùa đông này. Kẻ thù lớn nhất không phải Pháp Á, mà là mùa đông này!”