Trần Mộ ngồi chưa được bao lâu thì thấy Vinh Minh mang theo con gái hắn đi vào. Con gái Vinh Minh chỉ mới khoảng mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt non trẻ. Có thể thấy được nàng cũng không thích quang cảnh này lắm, tuy khuôn mặt vẫn giữ vẻ lễ phép khách khí.
Liếc mắt nhìn sang Đàm Vũ Mân, nàng vẫn bị vây giữa một đám khách khứa, điều này cũng khiến Trần Mộ thở phào một hơi, đứng trước nữ nhân như vậy hắn không khỏi cảm thấy mùi nguy hiểm. Cũng may là Đàm Vũ Mân tối hôm nay là nhân vật trung tâm, đi đâu cũng có vô số người theo đuổi, Tương Dục lúc nào cũng theo sát bên nàng như hộ hoa sứ giả. Dường như cảm thấy Đàm Vũ Mân trong đám người vẫn phát hiện hắn đang âm thầm nhìn, Trần Mộ vội vã dời ánh mắt ra chỗ khác.
“Bạch tổng quản sao lại đứng một mình ở đây thế này, là Vinh Minh chiêu đãi không chu toàn sao?” Giọng nói vang dội của Vinh Minh truyền tới, khi Trần Mộ ngẩng đầu hắn đã mang con gái đi tới.
Các khách khứa khác đều nhìn vào Trần Mộ. Cái tên Bạch tổng quản này hôm nay đã không còn là vô danh tiểu tốt nữa. Là nhân vật phong vân nhất thành Đông Thụy, hắn có đủ tư cách cho đám lão đại này chú ý. Bất quá ánh mắt Vinh Minh đối với hắn khá khách khí. Trần Mộ mỉm cười đứng dậy.
“Đây là con gái bảo bối của ta.” Vinh Minh đầu tiên là giới thiệu con gái mình, sau đó cười ôn hòa với cô bé: “Bảo bối, đây là Bạch tổng quản mà cha đã nói với con.”
“Ngài là Bạch tổng quản?” Tiểu nha đầu vẻ mặt hiếu kỳ đánh giá Trần Mộ: “Thế sao ngài phải đeo mặt nạ?” Vinh Minh nhíu mày, định giáo huấn con gái không lễ phép.
“Bởi ta trông rất xấu.” Chẳng biết vì sao nghe câu hỏi ngây thơ này của tiểu nha đầu, tâm tình Trần Mộ vốn đang bực bội lập tức thoải mái hơn không ít, khóe miệng không tự chủ khẽ cong lên.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Tiểu nha đầu trong mắt hiện lên vẻ hối hận, không ngừng xin lỗi.
Đúng lúc này, một người hầu bước nhanh tới bên người Vinh Minh nói nhỏ với hắn. Vẻ mặt tươi cười của Vinh Minh lập tức biến thành cứng nhắc, ánh mắt cũng trở nên sắc bén. Người hầu nói xong liền ôm tay đứng một bên chờ chủ nhân phân phó.
“Cho nàng vào đi.” Vinh Minh thản nhiên nói, thanh âm trong phòng dần dần nhỏ lại, cho tới khi im ắng hẳn. Có thể tới đây ai không phải là người lão luyện?
“Người của Pháp Á tới.” Vinh Minh nói khẽ với Trần Mộ, động tác này của hắn lọt vào trong mắt mọi người khiến họ không kìm được nhìn Trần Mộ nhiều hơn.
Pháp Á? Không ngờ Pháp Á cũng phái người tới. Tâm trạng Trần Mộ đột nhiên căng thẳng, bất quá khiến hắn an tâm là Pháp Á vốn không được mời, nếu không Vinh Minh cũng sẽ không làm vậy.
Lộp cộp lộp cộp!
Tiếng giày chạm mặt đất.
Trong đại sảnh yên tĩnh lạ thường.
Một thiếu nữ mặc váy đen bó sát người, đi một đôi giày da đen xuất hiện trong tầm mắt mọi người, mái tóc màu tím được tết thành đuôi ngựa, toàn thân toát lên vẻ gọn gàng lưu loát. Khuôn mặt nàng ngẩng cao, thần sắc hờ hững.
“Tiểu Man!” Con mắt Trần Mộ đột nhiên co lại, nữ nhân này hắn biết, trong thành La Dữu, hắn và nàng gặp nhau không chỉ một lần. Trong đầu hắn hiện lên các ký ức về nàng, nhất là trận chiến giữa nàng, Vu Quả và Tiểu Nguyên, không ngờ nàng còn sống. Tình hình ngày đó hắn vẫn còn nhớ, Tiêu Nguyên chiếm ưu thế tuyệt đối, hơn nữa hắn cũng không nghĩ ra lý do khiến Tiêu Nguyên bỏ qua nàng.
Thế nhưng nàng quả thực còn sống! Đang xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Gần như đồng thời, ánh mắt Tiểu Man cũng nhìn về phía hắn. Trần Mộ âm thầm rùng mình, xem ra nàng không chỉ sống sót trên tay Tiêu Nguyên mà thực lực còn tăng mạnh, trở nên nhạy cảm như vậy. Trần Mộ có thể cảm giác được ánh mắt nàng thoáng dừng lại trên người hắn một hồi sau đó mới rời đi, cuối cùng dừng trên người Vinh Minh.
“Nghe nói hôm nay là sinh nhật tiểu thư của Vinh Minh đại nhân, tại hạ đại biểu Pháp Á tới chúc mừng tiểu thư!” Tiểu Man hơi khom người, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh nói: “Cẩn chúc Vinh tiểu thư vui vẻ hạnh phúc! Đây là một chút lòng thành, còn chưa đủ biểu lộ lòng ngưỡng mộ, mong Vinh tiểu thư thu nhận. Một tay nàng đang cầm một chiếc hộp nhỏ nhìn không bắt mắt.”
“Lễ vật thì miễn đi, tới uống rượu thì xin cứ tự nhiên. Các hạ có thể tới tại hạ cũng thấy làm ngạc nhiên.” Vinh Minh khuôn mặt đã khôi phục vẻ cười nhạt nhưng lời nói không nặng không nhẹ, không ai nghe ra được điều gì.
Vinh Minh tất nhiên không có hảo cảm với Pháp Á, vụ đánh lén bắt cóc ngày đó hắn cũng ở hiện trưởng. Làm lãnh đạo sở cảnh sát hắn rất không ưa những đoàn thể phá hoại quy tắc này.
Tiểu Man cũng không thu hồi lại mà tiếp tục nói: “Vinh Minh đại nhân cảm giác cấp bảy, tề danh Thiên Đông Bảng thứ hạng sáu mươi ba, thực lực như vậy, tại hạ tất nhiên rất kính nể.” Đại sảnh lập tức xôn xao hẳn lên, họ lần đầu tiên biết Vinh Minh lại là người đứng thứ sáu ba trên Thiên Đông Bảng. Thiên Đông Bảng tuy không như có uy tín Hắc Tuyến Tinh bảng nhưng vẫn là một bảng xếp hạng quan trọng. Thứ sáu mươi ba trên Thiên Đông Bảng, đây là một thứ hạng kinh người mà trước đây họ chưa từng nghe thấy.
Lai lịch Vinh Minh được rất nhiều người thầm đoán, nhưng đều không có kết quả. Không nghĩ tới Vinh Minh lại có địa vị như vậy. Có nhiều người còn cố nhớ lại xem người đứng thứ sáu mươi ba trên Thiên Đông Bảng tên là gì.
Ngay cả con gái Vinh Minh miệng cũng há hốc, vẻ mặt không tin, từ trước tới nay nàng chưa bao giờ nghĩ cha mình lại lợi hại như vậy.
Ý cười trên mặt Vinh Minh biến mất, khuôn mặt trầm xuống nói: “Các hạ thật thủ đoạn, có thể tra rõ gốc gác của ta như vậy.” Đám tạp tu này đều chấn động, bọn họ hiểu, lão đại đã nổi giận. Đám tạp tu nháy mắt ra hiệu cho nhau, bọn họ quyết định, chỉ cần lão đại ra hiệu bọn họ sẽ lập tức ra tay bắt nữ nhân này. Thật là, không ngờ lão đại lại đứng thứ sáu mươi ba trên Thiên Đông bảng.”
Tiểu Man như không hề để ý đi tới gần hắn nói: “Trước đây ta cứ nghĩ, với thực lực cùng thân phận của Vinh Minh đại nhân, phải dùng lễ vật gì mới được?” Sự chú ý của mọi người lập tức bị nàng thu hút, đều lắng nghe xem, nữ nhân này hình như đã chuẩn bị một lễ vật khó lường a.
Vinh Minh lạnh lùng: “Vinh Minh ta tuy chẳng có thành tựu gì nhưng chưa việc đời nào chưa thấy.” Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Tiểu Man, chậm rãi nói: “Nhưng ta có một ưu điểm, đó là biết thế nào là đủ. Lễ vật của các hạ, ta không cần, cũng không có hứng thú biết. Người đâu, tiễn khách.”
Không đợi người hầu động thủ, Tiểu Man lạnh lùng tiếp lời: “Thật không? Kể cả tạp phiến sáu sao?” Đại sảnh chợt trở nên an tĩnh.
Mọi người như bị sét đánh đứng ngây ngốc tại chỗ, kể cả Trần Mộ. Là một chế tạp sư, hắn hiểu về tạp phiến hơn xa người bình thường. Năm sao tạp phiến là tạp phiến cao cấp nhất hắn từng thấy qua. Sáu sao, không chỉ nhìn, thậm chí hắn còn chưa từng nghe nói.
Sáu sao tạp phiến.. Mọi người ánh mắt đều trở nên vô cùng cuồng nhiệt, nhìn chằm chằm vào cái hộp nhỏ không bắt mắt trên tay Tiểu Man. Trong đại sảnh tràn ngập tiếng thở dốc, nhất là các tạp tu, tất cả đều hận không thể nhào tới.
Ngay cả Trần Mộ cũng động tâm chứ đừng nói tới những người khác. Hắn rất muốn tới xem tạp phiến sáu sao trong truyền thuyết trông như thế nào.
Trên thực tế tạp phiến năm sao trên thị trường vô cùng thưa thớt. Ở khu phổ cư, tạp phiến ba sao là chủ yếu, mà ở ngũ đại Hoa khu, tạp phiến bốn sao là chủ yếu. Năm sao tạp phiến tấm nào cũng có giá trên trời, hơn nữa cũng rất khó mua được. Năm sao tạp phiến có tiêu chuẩn giới hạn vô cùng nghiêm ngặt, Bạo Đạn mà Trần Mộ chế tạo cho Tang Hàn Thủy cũng có giá trị thương tổn kinh người nhưng vẫn chỉ là tiệm cận với tiêu chuẩn tạp phiến năm sao mà thôi.
Thế còn tạp phiến sáu sao thì sao? Nó đã thoát ly phạm trù tạp phiến phổ thông, trên thị trường thậm chí cả tin tức cũng không có.
Trần Mộ sớm đã gặp tạp phiến năm sao, cũng từng sử dụng qua. Tuy rằng bây giờ hắn còn chưa thể chế tạo nhưng ít nhất hắn cũng biết, một thời gian nữa chắc chắn mình có thể thực hiện mục tiêu này. Thế còn sáu sao tạp phiến?
Tạp phiến sáu sao thì sao? Kết cấu của nó thế nào? Uy lực của nó ra sao? Có công dụng đặc thù hay không? Hắn thật muốn xem một lần, cho dù là một lần cũng được.
Có lẽ là bởi chúng quá thưa thớt nên đã không thể dùng tiêu chuẩn tinh cấp để so sánh. Tạp phiến từ năm sao trở đi rất ít khi dùng tinh cấp để đánh giá mà dùng trực tiếp tên tuổi của nó.
"Tấm tạp phiến này tên là Vĩnh Viễn Chi Dạ, từ tay của huyễn tượng tạp phiến đại sư Nam Tư Lôi Ân!” Trần Mộ cảm thấy cổ họng khô khốc, cả người nóng bừng, nhưng ánh mắt của hắn không cách nào rời khỏi chiếc hộp nhỏ kia.
Huyễn tượng tạp phiến… Trần Mộ cảm thấy hít thở cũng trở nên khó khăn. Trời ạ, là huyễn tượng tạp phiến! Hắn dùng sức lực toàn thân, cố gắng nhắm mắt, lúc này mới phát hiện cả người như bị hư thoát, chỉ trong thời gian ngắn mà mồ hôi thấm đẫm.
Huyễn tượng tạp phiến nổi tiếng nhất liên bang là từ Hải Nạp Phạm Sâm Đặc – Tinh Thần Biến. Có người nói hắn vốn chế tác Tinh Thần Biến là để mời chào La Sâm Bác Cách, một chế tạp sư đỉnh phong khác. Tinh Thần Biến hiện đang trên tay Tinh Viện viện trưởng.
Danh hiệu đại sư chính thức cùng không chính thức khác nhau. Trần Mộ được đồn là chế tạp đại sư, đó là cách gọi không chính thức, mà các chế tạp đại sư chính thức cần có điều kiện cực kỳ hà khắc. Chế tạo thành công năm sao tạp phiến chỉ là điều kiện cơ bản để trở thành một chế tạp đại sư, còn để trở thành một chế tạp đại sư, điều kiện then chốt là chế tạo một tạp phiến trên năm sao.
Đây cũng là lý do vì sao nhiều chế tạp sư hành nghề lâu năm khi nghe người khác gọi người chế tạo dãy số tạp phiến là đại sư bèn cười nhạt.
Việc thăng cấp Đại sư còn khó khăn ở chỗ, ngoại trừ thực lực còn cần tới vận may nữa. Tài liệu chế tạo tạp phiến sáu sao vốn vô cùng quý hiếm, nếu thu thập được một bộ cũng đã vô cùng may mắn rồi, nhưng chế tạo tạp phiến còn có vấn đề xác suất thành công nữa. Càng là tạp phiến cao cấp, xác suất thất bại càng lớn. Một số chế tạp sư vì vận khí không tốt, chế tạo thất bại, cho tới lúc chết cũng không có được danh hiệu đại sư.
Cho nên bây giờ toàn bộ liên bang cũng chỉ có chín vị chế tạp đại sư. Đại đa số các đại sư cả đời chỉ có một tấm tạp phiến vượt qua năm sao. Mỗi tấm tạp phiến trên năm sao đều cần phải có hơn năm vị chế tạp đại sư giám định biểu quyết rồi mới quyết định tinh cấp của nó.
“Là tạp phiến thăng cấp của Nam Tư Lôi Ân đại sư sao?” Giọng nói của Vinh Minh đã hơi run run.
Pháp Á chỉ có một đại sư, đó chính là Nam Tư Lôi Ân.
“Đúng vậy.” Tiểu Man trầm giọng nói: “Vĩnh Viễn Chi Dạ là tấm tạp phiến sáu sao duy nhất mà Nam Tư Lôi Ân đại sư chế tạo thành công!”