- Tào tiên sinh.
Tiêu Tư vừa bắt chuyện, vừa ngồi.
- Có chuyện gì sao, Tiêu Tư hiệu trưởng?
Trần Mộ kì quái hỏi.
- Aa, ta có một sự tình muốn thỉnh giáo.
Tiêu Tư nhìn thẳng Trần Mộ, thản nhiên nói:
- Tào tiên sinh là chế tạp sư ưu tú nhất ta đã thấy qua. Ta hy vọng Nhữ Thu có thể đi theo Tào tiên sinh một thời gian, nếu như ngài nguyện ý chỉ điểm nàng, đó là vận may của nàng. Nếu như ngài bề bộn nhiều việc, cho nàng là trợ lý cũng không sao. Đương nhiên, chúng ta Tư nguyên học phủ sẽ trả thù lao cho việc này.
Tiêu Tư cùng bọn họ quan hệ đã lâu, từ từ cũng quen thuộc này tính tình từng người, nói chuyện không cần hàm súc, đưa ra thù lao cao cao một chút vấn đề cơ bản sẽ không khó giải quyết.
Quả nhiên, Trần Mộ lộ ra vẻ mặt hứng thú:
- Thù lao ra sao?
Đồng ý cho Nhữ Thu đi theo hắn một thời gian, đối với Trần Mộ mà nói, chỉ là việc nhỏ. Trù tạp nếu như không biết trụ cột nhập môn, nội dung rất gian thâm, cơ hồ khó có khả năng ngộ ra.
Trần Mộ rất hoài nghi thiên tài năm đó sáng tạo ra trù tạp lý luận, nhất định là một đại sư toán học. Hiện tại tạp tu mặc dù cũng có học tập toán học, nhưng sở học chỉ nông cạn, ngay cả cấp nhập môn cũng không đến.
Càng là cao cấp đích chế tạp sư, điều kiện lựa chọn đệ tử sẽ càng ngặt nghèo. Mà như kỹ thuật như Trần Mộ tự nhiên sẽ không thiếu tiền, cho nên bọn họ yêu cầu thường thường quái dị vô cùng.
Không có chế tạp sư nào bằng vào sức bản thân, nuôi sống một đám bang nhân như thế, lại còn có một chi lực lượng võ trang!
Cho nên Trần Mộ khác với các chế tạp sư khác . Bởi vì hắn thiếu tiền.
- Điểm ấy tự nhiên. Bất quá Thu nhi này cũng không bái sư. Nếu như Tào tiên sinh nguyện ý nhận Nhữ Thu làm đệ tử, vô luận Tào tiên sinh yêu cầu gì, chúng ta Tư nguyên học phủ đều đồng ý.
Tiêu Tư nhìn Trần Mộ, nói như chém đinh chặt sắt.
Hề Bình nín thinh vì đây là vấn đề của ông chủ.
Trần Mộ lắc đầu:
- Ta không thu đệ tử.
Ngữ khí điềm đạm, nhưng lại hết sức khẳng định.
Hắn đương nhiên không thu đệ tử, nguyên nhân này trong đó khá phức tạp. Vì Trần Mộ cảm thấy mình năng lực thật sự không hơn ai. Mặc dù đến bây giờ hắn đã chế tạo seri tạp phiến, nhưng là rất nhiều điểm ngay cả chính hắn còn không hiểu rõ.
Một người như vậy, làm sao đi làm sư phụ người khác?
Mà một nguyên nhân khác, là tính đặc thù của trù tạp tri thức. Cho tới bây giờ hắn gặp qua tạp phiến không có một ngàn, cũng có vài trăm. Nhưng hắn chưa bao giờ thấy qua tạp phiến nào lấy trù lý luận làm kết cấu.
Đây là chuyện phi thường khó diễn đạt.
Trần Mộ có được ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ vào thần bí tạp phiến, cơ hồ vô thức , hắn đem tạp phiến này làm bí mật nhất của mình, mà trù lý luận không thể nghi ngờ là trung tâm của trung tâm bí mật, hắn làm sao dám đem bí mật bảo vệ mạng sống của mình đi truyền thụ cho người khác?
Trong mắt Tiêu Tư hiện lên vẻ thất vọng, mặc dù hắn cũng từng đoán Trần Mộ sẽ không đáp ứng, nhưng khi Trần Mộ đưa ra câu trả lời, hắn vẫn không khói thất vọng.
Hề Bình trong nháy mắt liền lĩnh hội ý tứ của Trần Mộ.
Trần Mộ dựa dựa lưng vào ghế, bên tai Hề Bình và Tiêu Tư cò kè mặc cả , giọng nói hai người tựa hồ dần dần cách xa.
Thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng được buông lỏng, mấy ngày qua, hắn tựa như một con dã thú bị vây trong lồng sắt, hao tổn tâm cơ tìm kiếm đường ra, mắt thấy mình càng ngày càng lún sâu vào ao bùn, nhưng lại vô kế khả thi.
Loại cảm giác này rất khó chịu.
Áp lực không ngừng gia tăng, hắn vẫn cắn răng kiên trì, cố gắng làm cho chính mình vững vàng!
Rất nhiều hình ảnh trong đầu như diễn ra trước mắt hắn, Lôi Tử, lần đầu tiên chiến đấu, ma quỷ nữ, rừng cây…....
Trên ghế ngồi mềm mại, đoàn xe di chuyển phát ra âm thanh đều đặn, ngọn đèn nhu hòa, mang theo một người tuổi trẻ tâm trạng mệt mỏi, lặng yên ngủ say.
Không biết qua bao lâu, Trần Mộ mở mắt, chính mình lại ngủ thiếp đi! Hắn cả kinh, đột nhiên ngồi thẳng, cơn buồn ngủ thoáng cái biến mất, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Đoàn xe vẫn chạy nhanh, thùng xe vẫn không có gì biến hóa, đám tạp tu đang nghỉ ngơi phần lớn ngủ thiếp đi.
Trần Mộ trong lòng buông lỏng, không phát sinh ngoài ý muốn!
Thấy Trần Mộ tỉnh dậy, đang cùng Ba Cách Nội Nhĩ thấp giọng nói chuyện phiếm Hề Bình đã đi tới:
- Ông chủ, đã cùng Tiêu Tư hiệu trưởng thỏa thuận, hai mươi lăm triệu âu địch, ngài chỉ cần mang theo Nhữ Thu nửa năm, không có yêu cầu nào khác, ngài thấy thế nào?
Trần Mộ trả lời rất dứt khoát:
- Được. Ta ngủ bao lâu?
- Sáu giờ.
Trần Mộ thất kinh, sao lại ngủ lâu như vậy!
Hề Bình được Trần Mộ khẳng định trả lời, liền bao cho Tiêu Tư.
Khi Trần Mộ khẳng định xác nhận, Tiêu Tư toét miệng cười.
Nhìn qua, việc này tựa hồ là Tư nguyên học phủ chịu thiệt hại, nhưng cử chỉ này của Tiêu Tư là có thâm ý.
Trần Mộ bọn họ nhất định phải tiến vào năm đại hoa khu, cứ như vậy, kế hoạch hợp tác của Tiêu Tư đã tính toán không thể nghi ngờ là tan thành mây khói, mà khi cho Nhữ Thu đi theo Trần Mộ, lấy ngộ tính Nhữ Thu, Tiêu Tư vẫn khá tự tin . Hơn nữa, có thể học được việc gì cũng tốt, cho dù không học được, cũng là khá có lời.
Chỉ cần Nhữ Thu đi theo Trần Mộ, nàng như một cây cầu nối, có thể giúp cho Tư nguyên học phủ cùng đoàn thể thần bí này không mất đi liên lạc. Cứ như vậy, kế hoạch hợp tác mới có khả năng thành công.
Tư nguyên học phủ mặc dù không giàu có như lục đại, nhưng vài tỉ đối với bọn họ cũng chỉ là một số lượng nhỏ. Bọn họ không thiếu tiền, cái bọn họ thiếu là vật cỡ như chiết hình yến ba tạp!
Từng tập đoàn, trước khi thực lực tích lũy, tiền thường thường có thể giải quyết phần lớn vấn đề, nhưng thực lực tăng trưởng đến một mức nào đó, không phải kim tiền có thể giải quyết. Tư nguyên học phủ hiện tại chính là đang gặp tình huống này.
Do dự một chút, Trần Mộ nói với Tiêu Tư:
- Chúng ta dự định tiến vào Thiên đông lý khu, hoàn cảnh nơi đây tương đối ác liệt, Nhữ Thu tiểu thư ••••••
- Tào tiên sinh yên tâm, Thu nhi không phải loại tiểu cô nương được nuông chiều.
Tiêu Tư lập tức tiếp lời, đột nhiên hắn nhớ tới một việc:
- À , được rồi, giấy thông hành của Thu nhi, chúng ta sẽ giải quyết .
Tiêu Tư do dự một chút, vẫn không nhịn được hỏi:
- Tào tiên sinh, ta rất kì quái, tại sao ngài lại muốn đến Thiên đông lý khu phát triển chứ? Ta từng đi chỗ đó du lịch lúc trẻ, nơi đó một nửa thành thị đều thành lập trên mặt băng, trừ bỏ trong nội thành, nơi khác đều là gió lạnh như đao. Nơi ấy một năm chỉ có một lần, băng tuyết tan rã. Điều kiện sinh tồn hết sức ngặt nghèo, trừ bỏ người địa phương, người bên ngoài rất khó sinh sống. So sánh với các nơi, ngoại trừ Bắc Liên khu sa mạc khắp nơi, thượng cam khu, trái hách khu, phạm a tư khu còn có kinh đô khí hậu ôn hòa, hơn nữa kinh tế cùng khoa học kỹ thuật đều phát đạt hơn.
Trần Mộ không biết làm sao giải thích, chỉ có thể cười cười.
Thấy Trần Mộ không trả lời, Tiêu Tư biết mình đã hỏi một vấn đề không nên hỏi, liền cố gắng hóa giải xấu hổ, cười nói:
- Lại nói tiếp, chuyện nhiều năm trước ta đi hoa khu. Hoa khu phát triển nhanh hơn phổ dân khu nhiều lắm, ta còn nhớ kỹ lần đầu tiên tiến vào hoa khu khi ấy, lúc ấy gây ra rất nhiều điều chê cười. Nga, được rồi, các ngươi cần phải chú ý, vật giá tại hoa khu cao hơn phổ dân khu nhiều lắm.
Tiêu Tư tùy ý kể lại kinh nghiệm trước kia đi hoa khu, nhất thời hấp dẫn Trần Mộ, hắn nghe có vẻ hứng thú. Mà Tiêu Tư thấy Trần Mộ dụng tâm lắng nghe, cũng hứng thú nói thêm.
Một tạp tu hướng hắn hành lễ:
- Các hạ mạnh khỏe! Nhận được mệnh lệnh cấp trên, chúng ta hộ tống các vị tiến vào kinh đô.
Ba Cách Nội Nhĩ cảnh giác, giương giọng nói:
- Đa tạ , bất quá chúng ta không cần phiền toái các vị, chúng ta biết làm sao để tiến vào kinh đô.
Tạp tu kia không để ý đến Ba Cách Nội Nhĩ, mặt không chút thay đổi:
- Rất xin lỗi, ta nhận được mênh lệnh là an toàn hộ tống các vị tiến vào kinh đô.
Ba Cách Nội Nhĩ di nhiên không sợ, hướng tạp tu bên người ra dấu. Không có bất cứ gì báo hiệu ,22 tạp tu trong chớp mắt đã bố trí chiến thuật, tất cả cửa thông đạo, cùng với tiểu đội tạp tu bên ngoài đều bị tập trung.
Tạp tu này biến sắc, đối phương trong nháy mắt đã khống chế được cục diện, hơn hai mươi tạp tu bày ra lực chiến đấu làm hắn trong lòng khiếp sợ vô cùng. Vô luận là phản ứng, trạm vị, phối hợp, đều không chê vào đâu được!
Đáng chết, làm sao lại xuất hiện một bang lợi hại như vập? Tạp tu trẻ tuổi này gò má giật giật.
Không khí bỗng khẩn trương lên.