Phản ứng của Ba Cách Nội Nhĩ quả thực rất nhanh: “Chúng ta điều tra xem chiếc toa thuyền mất tích đó thuộc về công ty nào, nói không chừng có thể thu được một chút dấu vết.”
Nhìn vẻ mặt thầm lo lắng của hai người, Trần Mộ an ủi ngược bọn họ: “Không cần lo lắng, ở trong rừng ta còn có chút năng lực tự bảo vệ mình.”
Đối với tình cảnh của Trần Mộ vào lúc này, Ba Cách Nội Nhĩ cùng Hề Bình cũng chỉ có cách trơ mắt ra mà lo lắng đến phát sốt.
Trần Mộ liền liên lạc với Duy A. Duy A phản ứng lạnh nhạt đúng như Trần Mộ nghĩ, tựa hồ đối với hắn đây cũng chẳng phải là đại sự kiện gì.
Chấm dứt trò chuyện, Ba Cách Nội Nhĩ cùng Hề Bình lập tức bắt tay vào điều tra sự kiện. Rất nhanh bọn họ đã tra ra được rằng toa thuyền mà Trần Mộ ngồi thuộc về một công ty vận chuyển hành khách tên là Đại Mã Cáp. Đại Mã Cáp chỉ là một công ty vận chuyển hành khách hạng trung, ngoài ra thì chẳng tìm thêm được manh mối nào hơn nữa.
Hai người cực kỳ ăn ý liếc nhau, xem bộ dạng này chắc là phải cẩn thận điều tra xem thế lực đứng đằng sau công ty vận chuyển Đại Mã Cáp này thuộc tập đoàn nào. Tài liệu liên quan đến công ty vận chuyển hành khách Đại Mã Cáp quả thực rất ít ỏi, so ra thì tài liệu liên quan đến Thiên Vân còn nhiều hơn. Tại các huyễn tạp cao cấp đều có thể dễ dàng tìm được một chút tư liệu về Thiên Vân.
Mặc dù tuyệt đại đa số tin tức đều dựa vào những lời đồn đãi truyền thuyết, nhưng hai người căn cứ vào Thiên Vân cùng với Hắc Tuyến tinh bảng thì cũng đại khái hiểu rõ. Vô luận là tại nơi nào, Thiên Vân đều luôn được phủ lên một lớp vỏ thần bí cường đại. Thủ lĩnh của tổ chức là Văn, dưới tay có bảy tiểu đội, mà mỗi tiểu đội trưởng đều là những kẻ hết sức lợi hại. Thiên Vân chỉ có mấy trăm thành viên, nhưng lại có thể là tổ chức phi pháp đứng đầu khu Thiên Đông Lý, có thể nói là hung danh cực lớn. Khác với những tổ chức phi pháp khác, Thiên Vân thường âm thầm hành sự, tin tức nhận được đa phần đều là từ những lời đồn thổi, điều này làm cho cảm giác của mọi người về Thiên Vân càng thêm thần bí.
Càng xem, Ba Cách Nội Nhĩ, Hề Bình hai người càng kinh hãi. Sự khiếp sợ không chỉ riêng tin tức về Thiên Vân mà còn cả về Hắc Tuyến tinh bảng. Trước đây, bọn hắn cũng giống như Trần Mộ, đối với Hắc Tuyến tinh bảng cũng không có quá nhiều cảm giác, nhưng cho tới khi bọn hắn hiểu kỹ hơn về Hắc Tuyến tinh bảng thì sự coi trọng lập tức tăng lên.
Có thể bài danh trên Hắc Tuyến tinh bảng, tất cả đều là những nhất lưu cao thủ ở khu Thiên Đông Lý. Có thể được liệt danh vào một trăm danh đầu thì đều là một số ít tạp tu đã thành danh lâu năm, còn nếu bài danh top mười cao thủ đứng đầu thì chính là cao thủ cấp bậc truyền thuyết.
Cao thủ bài danh thứ chín trên bảng là Dương Sơn Phi đã được Sương Nguyệt Hàn Châu xem trọng. Sương Nguyệt Hàn Châu lấy quyền cao lộc hậu ra hứa hẹn , hy vọng có thể mời chào được vị cao thủ này nhưng rốt cuộc lại bị cự tuyệt. Nghe nói vì thế mà song phương phát sinh xung đột. Dương Sơn Phi chỉ dùng lực lượng của bản thân một mình khiến cho mười sáu tạp tu danh tiếng của Sương Nguyệt Hàn Châu bị trọng thương, sau đó thong dong dời đi. Mà trong số đó, bao gồm cả cao thủ bài danh thứ năm mươi sáu trên Thiên Đông bảng là Hàn Sầm. Bởi vậy có thể thấy được thực lực đích thực của Dương Sơn Phi mạnh mẽ đến dường nào.
Điều ngạc nhiên nhất chính là, sau đó Sương Nguyệt Hàn Châu cũng không có phái người đi gây phiền toái với Dương Sơn Phi, ngược lại còn dàn xếp êm thấm chuyện này. Dương Sơn Phi cũng trải qua trận chiến đó mà thanh danh thêm phần hiển hách. Nhưng vị trí của hắn tại Tuyến tinh Bảng vẫn giữ nguyên bài danh thứ chín. Rất nhiều người đoán rằng những cao thủ bài danh trên hắn thực lực hẳn là khủng bố hơn nữa.
Địa vị của Hắc Tuyến tinh bảng trong lòng mọi người tựa như có chút ý vị. Tuy rằng tạo ra vô số chuyện ác, không việc xấu nào không làm, nhưng nó lại được vô số người sùng bái. Bởi lẽ Thiên Đông bảng bị ảnh hưởng khá lớn từ gia thế, học viện tốt nghiệp nên về thực lực không thể nào so cùng Hắc Tuyến tinh bảng được.
Thiên Đông bảng mười người bài danh đầu tiên thì có tới năm người tới từ Sương Nguyệt Hàn Châu, mà hiện tại bài danh đệ nhất chính là Gia Anh Hạ, năm mươi bảy tuổi, cũng chính là hiệu trưởng đời trước của Sương Nguyệt hàn Châu. Bà chiếm giữ vị trí đứng đầu Thiên Đông bảng đến nay đã được mười lăm năm.
Trong số năm người Sương Nguyệt Hàn Châu này, người được chú ý nhiều nhất lại không phải Gia Anh Hạ mà lại là đệ tử của nàng, Bách Nguyệt, người từng chỉ một mình chiến thắng Song Tử Tinh danh tiếng lẫy lừng. Có thể ở tuổi hai mươi mà leo lên vị trí mười người đứng đầu trên Thiên Đông bảng là chuyện chưa từng có. Nàng sớm đã trở thành ngôi sao sáng lẫy lừng không chỉ ở khu Thiên Đông Lý mà còn trên toàn liên bang, là ước mơ trong lòng của vô số tạp tu nữ trẻ tuổi, là tình nhân trong mộng của cơ hồ toàn bộ nam thanh niên liên bang TTV.
Bách Nguyệt là người thanh tú nhưng lạnh lùng khó gần. Từ nhỏ đã đi theo Gia Anh Hạ, tình cảm như mẹ con, cùng là huynh đệ đồng học cũng cực ít người chú ý đến nàng. Cho tới khi chiến thắng trong trận đấu với Song Tử Tinh lần đó, nàng mới đi vào tầm ngắm của mọi người. Cũng là từ trận chiến đó mà nàng được xác nhận vị trí Thiên Đông bảng bài danh thứ tám.
Thời đại này đúng là nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Kẻ suy yếu đến mức suýt bị rớt khỏi Lục Đại như Tinh Viện, nội viện đóng cửa gần năm mươi năm rốt cuộc cũng nhờ một thiên tài thần bí tốt nghiệp mà lại mở ra lần nữa. Phong vân nổi lên, thế sự biến ảo, vào thời điểm này nhân vật xuất chúng trong liên bang há chỉ có hai người?
Nhìn lọ thuốc màu đỏ sẫm trên tay của Thanh Thanh, Mạc Bố Lý trong mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt, cố nén kích động hỏi: “Thanh Thanh tiểu thư, có thành công không?”
Thanh Thanh vẫn giữ vẻ mặt thong dong lãnh đạm gật đầu đáp: “Thành công.”
Mạc Bố Lý rốt cuộc không kìm nén được vẻ mừng rỡ điên cuồng.
Thanh Thanh không nhìn Mạc Bố Lý, ánh mắt hướng về phương xa, thản nhiên nói: “Bí phương này là do một vị chế tạp sư phát minh ba trăm năm trước. Với tư chất của vị tiền bối này, trong cả đời có không biết bao nhiêu thành tựu, trong viện cũng chỉ lưu lại một cái cách điều chế này thôi.”
Rồi nàng quay sang Mạc Bố Lý nhoẻn miệng cười: “Thanh Thanh đa sầu quả thật làm cho Mạc đoàn trưởng chê cười. Cách điều chế này cũng không lưu lại tên, vậy cứ tạm thời gọi là thuốc kích thích đi. Đem dịch này hòa tan vào nước ấm, tạp tu ngâm mình trong đó để rèn luyện cảm giác, chỉ cần mấy lần thì cảm giác nhất định sẽ có tiến bộ vượt bậc”.
Nét mặt Mạc Bố Lý quả thực vui mừng quá đỗi.
“Chỉ là, trên đời này có được có mất, chất thuốc kích thích này mặc dù có hiệu quả đặc thù nhưng nó cũng có tác dụng phụ.”
Rùng mình, Mạc Bố Lý vội vàng hỏi: “Tác dụng phụ? Nó có tác dụng phụ như thế nào?”
“Lần đầu tiên sử dụng thuốc kích thích là hiệu quả nhất, theo số lần sử dụng gia tăng mà hiệu quả dần hạ thấp xuống. Nó thích hợp nhất với tạp tu đang trong thời kỳ bị vây trong chướng ngại, thường thường có thể trợ giúp bọn họ đột phá. Mỗi lần sử dụng, mỗi tạp tu không nên dùng quá ba lần. Thêm nữa, tạp tu chưa qua 20 tuổi thì không nên sử dụng, vì nó có thể ảnh hưởng đến tương lai phát triển sau này của họ. Tạp tu đã ngoài 40 tuổi thì sử dụng thoải mái, không cần giới hạn trong ba lần nữa.
Mạc Bố Lý cung kính trả lời: “Đa tạ Thanh Thanh tiểu thư đã chỉ điểm. Mạc Bố Lý cùng toàn bộ nhân mã trong đoàn vô cùng cảm kích.”
Thanh Thanh thần sắc lạnh nhạt: “Mạc đoàn trưởng không cần cảm ơn ta, Thanh Thanh cũng là có việc cần đến quý đoàn. Chỉ là đến lúc đó hy vọng Mạc đoàn trưởng nhiệt tình tương trợ.”
Mạc Bố Lý nghiêm nghị thốt: “Thanh Thanh tiểu thư an tâm, Mạc Bố Lý ta há là người bất tín như vậy! Được rồi, xin hỏi Thanh Thanh tiểu thư rốt cuộc là cần chúng ta làm chuyện gì?”
Thanh Thanh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt hiện lên một tia cô đơn: “Chờ đến khi sử dụng thuốc kích thích có hiệu quả rồi nói sau cũng không muộn. Thanh Thanh mệt rồi, xin phép đi trước nghỉ ngơi.”
Nhìn chăm chú vào bóng lưng cô tịch của Thanh Thanh, Mạc Bố Lý trong lòng cảm thấy đau đớn như kim châm. Hắn thầm hạ quyết tâm, sau này vô luận Thanh Thanh muốn làm chuyện gì thì hắn nhất quyết sẽ giúp nàng hoàn thành.
Ngay lúc này, những biến cố của Liên Bang Tổng Hợp học phủ một lần nữa lại trở thành tiêu điểm của cả liên bang.
Đường Hàm Phái biệt tăm biệt tích từ lâu bỗng ngang trời xuất hiện. Hắn lấy khí thế sét đánh lôi đình đoạt được tất cả quyền khống chế Liên Bang Tổng Hợp học phủ. Ngay sau đó hắn bổ nhiệm Tống Thành Ngạn làm tổng chỉ huy tiền tuyến, lấy nhân mã từ trong gia tộc của các thành viên chủ sự tập trung lại thành một đội ngũ tạp tu hỗn tạp.
Mọi người thấy thế đều cười chê, xem ra cái kiểu quân đội hỗn tạp như thế sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt. Quân tinh nhuệ của Liên Bang Tổng Hợp học phủ sớm đã tiêu hao gần như không còn, bọn họ hiện tại còn phải đối mặt với Pháp Á thanh thế đang lên như mặt trời giữa trưa, lại còn có Trung Đạt Thư Phủ đang nóng lòng báo thù nữa. Lấy một địch hai thường sẽ là vào thế hạ phong, huống chi quân đội chỉ là một đội ngũ hỗn tạp được tạo dựng nên từ các lực lượng tư nhân.
Lập tức, Đường Hàm Phái tổ chức diễn thuyết tại Liên Bang Tổng Hợp học phủ, hiệu triệu đệ tử năm thứ năm của trường tham gia chiến đấu bảo vệ trường học. Đây là một màn diễn thuyết đầy thành công, không chỉ có các đệ tử năm thứ năm, mà rất nhiều các sư phụ đã lâu không hỏi thế sự cũng nhiệt tình rời phòng thí nghiệm, rời thư viện xông ra tiền tuyến.
Đường Hàm Phái lại công khai tuyên bố tịch thu tất cả tài sản, sản nghiệp của các thành viên hội đồng quản trị nhà trường cũ. Các đệ tử cùng các sư phụ đối với bọn tham lam, ham sống sợ chết này vốn đã căm ghét đến tận xương tủy, cho nên khi quyết định được đưa ra đều khiến cho mọi người vô cùng khoái chí, nhất nhất ủng hộ. Quyết tâm cùng sống chết với Liên Bang Tổng Hợp học phủ của Đường Hàm Phái viện trưởng được thể hiện rõ ràng, lại một lần nữa giúp hắn đề cao uy vọng lên tới cực điểm.
Được giờ phút sinh tử tồn vong kích thích, Liên Bang Tổng Hợp học bung ra sức sống mãnh liệt chưa từng có từ trước tới nay, các đệ tử cấp cao có thực lực đều xông ra tiền tuyến, còn đệ tử cấp thấp thì hăng hái luyện tập. Bầu không khí cố gắng rèn luyện khắc khổ tràn ngập toàn Liên Bang Tổng Hợp học phủ.
Ngay lúc này, Đường Hàm Phái đột nhiên tuyên bố mở cửa mật thất tàng thư viện, công khai các tài liệu truyền thừa của học phủ, bất kỳ đệ tử nào cũng có thể tham gia học tập cùng tham khảo.
Hành động này vừa diễn ra, tất cả mọi người đều náo động. Các trường học khác thì lại bảo trì thái độ cẩn trọng. Song ngay khi tin tức tuyên bố tới ngày thứ hai, thì ngay lập tức ngoài cửa Liên Bang Tổng Hợp học phủ chật ních các tạp tu. Không chỉ có thế, tạp tu khắp nơi trong Ngũ đại Hoa khu, đặc biệt là các tạp tu trẻ, tựa như những dòng thủy triều mãnh liệt đổ hướng về phía kinh đô.
Liên Bang Tổng Hợp học phủ, học phủ lớn nhất liên bang, đứng đầu Lục Đại, những truyền thừa lưu giữ trong tàng thư viện chắc chắn phải là hạng nhất. Điều này giúp cho nỗi khổ không biết học ở nơi nào của các tạp tu trẻ được giải quyết, bảo sao họ không điên cuồng?
Nhất thời, cử động này của Đường Hàm Phái khiến cho các trường học khác lâm vào bị động. Hành động này không phù hợp với lợi ích của bọn họ. Lục Đại có thể trở thành những đại quái vật khiến người khác ngưỡng mộ, đích xác là dựa vào những truyền thừa vô cùng trân quý, từ đó bọn họ có được những cao nhân đệ nhất cùng với lực lượng cường đại.
Tuyên bố của Đường Hàm Phái có thể khiến vị trí độc tôn cao cao tại thượng của bọn họ bị sụp đổ, điều này làm cho bọn họ có chút hoảng hốt. Song đều là những lão làng kinh nghiệm, bọn họ ngoại trừ công khai phát biểu bất mãn, tuyệt không làm ra một chút hành động.
Hiện tại Liên Bang Tổng Hợp học phủ tựa như chó cùng đường, như người say bạc đến đỏ mắt. ‘Cà cuống chết đít vẫn còn cay’ huống chi Liên Bang Tổng Hợp học phủ là một đại quái vật. Cho dù là đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề nhưng sự phản kháng giãy chết tuyệt đối là vô cùng sắc bén. Lúc này mà gây rắc rối với Liên Bang Tổng Hợp học phủ là làm tiện nghi cho kẻ khác. Bọn họ không tin rằng , Liên Bang Tổng Hợp học phủ dưới sự giáp công của Pháp Á và Trung Đạt thư phủ mà còn có thể sống sót.
Khi mà mọi người đang chong mắt ngóng đợi, không ai để ý thấy Đường Hàm Phái đã lặng lẽ biến mất.